"Là cô? Công ty tôi lại có nhân viên nào gây thù chuốc oán với cô à?"
Giọng nói của phong Thừa Vũ trầm thấp nhưng cô ghe thế nào cũng cảm thấy thấp thoáng có ý cười.
Rõ ràng là cố tình cười nhạo cô mà.
Thù dai nhớ lâu.
Loại đàn ông gì mà thù dai vậy chứ!
Nhưng mà lúc này gây sự với anh ta e là không chỉ mình cô gặp bất lợi, mà cả công ty cô cũng sẽ rất thảm.
Vì chuyện lớn phải nhẫn nhịn.
Vì chuyện lớn phải nhẫn nhịn.
Vì chuyện lớn nhất định phải nhẫn nhịn.
Hàn Giai tuệ đưa ngón tay thon dài lên vén nhẹ lọn tóc, nhanh chóng lấy lại tinh thần.
"Phong tổng, tôi đến trình bày bản thiết kế của QT"
Nụ cười thương mại đúng tiêu chuẩn xã giao nở trên môi Giai Tuệ.
Đẹp, nhưng hoàn toàn mang ý xã giao, xa cách.
"Vậy sao?"
Phong Thừa Vũ nhàn nhạt đáp lại, mắt nhìn về vết xước trên xe.
Đôi lông mày hơi nhíu lại nhưng sắc mặt vẫn không có gì thay đổi.
Chỉ là một va quệt nhỏ thôi mà.
Cô xin lỗi là được chứ gì, cùng lắm là cô đền tiền sửa xe cho anh ta.
"Xin lỗi Phong Tổng, là do tôi...!"
Dù sao lỗi cũng là do cô bất cẩn làm xước xe của anh ta, nên cô mở lời xin lỗi trước.
"Quả thực rất khó coi"
"Anh cứ mang xe đến trung tâm sửa chữa.
Mọi chi phí tôi sẽ thanh toán"
Trời ơi, Hàn Giai Tuệ ơi là Hàn Giai Tuệ.
Một chút bất cẩn thôi mà trả giá bằng cả tháng lương.
Mà không biết tiền lương một tháng của cô có đủ sửa xe cho anh ta không nữa.
Cũng không phải là cô không có tiền, nhưng mà chi một số tiền lớn vào một việc không đáng thế này vẫn khiến cô cảm thấy tiếc.
"Nhưng mà tính tôi lại rất cầu toàn, tôi chỉ thích những thứ hoàn hảo, chỉn chu.
Những thứ đã bị sửa chữa, tôi sẽ không thấy thoải mái"
"Chỉ là một vết xước nhỏ thôi mà"
Lại là chiêu trò gì đây? Nhà tư bản như anh ta thì thiếu gì tiền mà phải đi gây khó dễ cho cô để đòi mấy đồng tiền sửa xe chứ.
Thời gian anh ta đứng đây tranh cãi với cô, không khéo anh ta có thể kiếm được cả mấy tỉ ấy chứ.
"Tôi không thích những thứ có khiếm khuyết"
Giọng điệu của người đàn ông trước mặt cô vô cùng bình thản, giống như đang nói một điều rất hiển nhiên.
"Vậy anh muốn thế nào?"
Hàn Giai Tuệ cao giọng, cô bắt đầu thấy bực mình.
Rõ ràng, tên tổng tài này cố tình làm khó cô.
"Nụ hôn của cô tôi lại thấy rất hứng thú"
Thì ra là một tên háo sắc.
"Vô lại"
Cô không kìm được, liền buông một câu.
"Trước giờ, tôi chưa từng nói mình là người quang minh chính đại.
Trước mặt em lại càng không thể"
Mặt Hàn Giai Tuệ đỏ như quả cà chua chín.
Cơn tức giận dồn hết lên mặt, đôi mắt hằn lên những tia đỏ.
Hai hàng lông mày thanh tú cau chặt lại.
Cô đang đứng là khe hở giữa hai chiếc xe, chắn trước mặt là thân hình cao lớn của Phong tổng, Anh ta không tránh ra, cô chẳng có cách nào rời khỏi đây được.
Với lại nếu cô cứ đứng đây dây dưa thế này, sẽ muộn giờ mất.
Chắc hẳn lúc này mọi người đang đợi cô.
"Tôi sẽ đứng đây chờ cô suy nghĩ, nhưng mà nếu muộn giờ họp mà ảnh hưởng đến dự án hợp tác giữa hai công ty thì tôi cũng không biết phải làm thế nào đâu."
Phong tổng dựa lưng vào chiếc Bugatti đắt đỏ, dáng vẻ ung dung, nhàn nhã.
Nhìn qua thì như đang chờ đợi cô gái trước mặt đưa ra quyết định.
Nhưng thực tế là đang áp chế tâm lý người đối diện.
Điện thoại trong tay Hàn Giai Tuệ rung, là Lộ Khiết chờ mãi không thấy cô lên nên gọi điện.
Cô ấn nút "bận" rồi nhìn vào chiếc đồng hồ hàng hiệu lấp lánh trên cổ tay.
Đã trễ năm phút.
"Sao rồi, cô nghĩ xong chưa?"
Phong Thừa Vũ vẫn thản nhiên đút tay trong túi quần, nhàn nhã ngắm những lọn tóc rơi trên vai cô.
"Được"
Dù sao cũng đã