Tiểu Yêu Tinh Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế

110: Hàn Giai Tuệ Cũng Muốn Thử Vận May


trước sau


Trên xe, Lăng Hạo Thiên ngồi ở ghế lái.

Anh nhìn cô gái qua gương chiếu hậu, tươi tắn, nhanh nhẹn, còn có phần hơi trẻ con.

Chẳng ăn nhập gì với khuôn mặt lúc nào cũng muốn đông đá người khác của Phong Thừa Vũ.
"Chị dâu, Thành phố A này thì có chỗ nào để chơi?"
"Ngoài chợ đêm ra thì tôi cũng chưa đi đâu khác cả"
Mà đúng là như thế thật.

Nếu cô không bận, thì anh sẽ bận, và ngược lại, cho nên hai người cũng không có dịp để ra ngoài chơi.
"Cô bị cấm cung trong nhà đấy à?"
Cảnh Nghi cười cợt.
"Đâu có, chỉ là tôi không có nhiều thời gian thôi, anh ấy cũng rất bận mà"
Xe dừng lại bên ngoài, ba người họ phải đi bộ mới tới được chợ đêm.

Từ xa, mùi hương của các loại gia vị tẩm ướp quện với mùi dầu mỡ đã đưa tới mời gọi.

Rõ ràng là rất thơm.
Đứng trước một quầy ngần ngật đều là những xâu thịt thơm lừng, khói không ngừng mang mùi thơm toả ra xung quanh.


Chính giữa, một vị đầu bếp tay cầm nhiều xâu thịt, tay còn lại cầm quạt, liên tục không ngừng.
Hàn Giai Tuệ bị thu hút đầu tiên, nhưng hai người đàn ông đi cùng cô mới là người không cưỡng lại được trước
"Nhìn có vẻ ngon đấy"
Lăng Hạo Thiên cũng không thể kìm được mà thốt lên.
Cô mua liền một lúc năm mươi xâu thịt các loại, chính xác là năm mươi xâu thịt.

Đến nỗi Cảnh Nghi phải kéo tay cô lại
"Này, cô định mua hết cả quầy hàng nhà người ta đấy à?"
Hàn Giai Tuệ chia chỗ thịt trên tay cho họ, một mình cô không thể cầm hết được.
"Chẳng lẽ ba chúng ta không thể ăn hết chỗ này.

Rất ngon mà"
Cô ngay lập tức đưa xiên thịt lên miệng.

Ngoài việc tẩm ướp hơi nhiều phụ gia thì chẳng có lý do gì để người ta không mua chúng cả.

Nếu có đặt cho mấy xiên thịt này cái danh "thiên hạ đệ nhất ăn vặt" cũng chẳng ngoa.

Rất vừa miệng.
Vậy mà lần trước tới đây, Phong Thừa Vũ nhất quyết bắt cô tránh xa chúng.
Lúc này, Lăng Hạo Thiên đi bên cạnh mới gật gù
"Phải đấy, anh Phong nhiều tiền như vậy, cứ để cô ấy ăn thoả thích đi.

Chắc gì bình thường, anh ấy đã để người khác ăn mấy món kiểu này."
Lăng Hạo Thiên còn lạ gì ông anh của mình.

Anh ấy thích đồ ăn thanh đạm, nhưng quan trọng là những đồ chiên rán nhiều dầu mỡ lại tẩm ướp phụ gia đến váng cả dầu thế này, trong mắt anh ấy chỉ là loại thuốc độc giết người thầm lặng.

Đừng nói là ăn thoả thích, cô gái này chắc chắn chưa từng được thử qua.
"Đúng là con mắt nghiệp vụ của Cục phó rất chuẩn"
Cô giơ ngón tay cái ra dấu với Lăng Hạo Thiên, quả nhiên cũng có người hiểu cô.

Ba người họ vừa cầm theo xâu thịt các loại vừa đi bộ dọc theo phố đi bộ.


Từng hàng người nối đuôi nhau, tạo nên một khung cảnh tấp nập kẻ mua người bán.

Ở Lục thành không có mô hình phố đi bộ kết hợp chợ đêm thế này, cho nên bọn họ cũng tò mò không kém gì cô.
Không chỉ có Hàn Giai Tuệ cảm thấy ngon miệng, mà hai người còn lại cũng thấy thế
"So với cơm gạo khô khan ở Cục cảnh sát, thứ này cũng có thể gọi

là mỹ vị"
"Ồ, tôi tưởng Lăng gia ngày càng thịnh hưng như vậy, mà lại thiếu mỹ vị sao?"
Lăng Hạo Thiên quay sang nhìn Hàn Giai Tuệ một cái, trên môi là một nụ cười như có như không
"Cô không biết đấy thôi, tôi ở Lăng gia, khéo cũng chỉ còn lại cái tên"
Mãi sau này, Hàn Giai Tuệ mới biết, thì ra Lăng Hạo Thiên đối với bố mẹ ruột, chẳng hơn cô là mấy.
Bên này thực sự rất náo nhiệt, chỉ góc nhỏ không biết có gì mà bao nhiêu người xúm lại, thi thoảng đám đông lại hò hét đến sôi động.

Hàn Giai Tuệ tò mò muốn chen vào xem.

Cảnh Nghi cùng Lăng Hạo Thiên cũng ngó vào theo.

Dù sao thì hai người bọn họ cũng nên trông chừng cho tốt cô nhóc này.

Gì thì gì cũng là họ đến đưa cô đi.

Chẳng may ở đây xảy ra chuyện, thì...
Nghĩ đến vẻ mặt hắc ám của Phong tổng, hai người đàn ông cùng lúc rùng mình, bám sát người phụ nữ tung tăng nhảy nhót đằng trước.
Thì ra bên này là mấy sòng bài nhỏ, người ta thi nhau đặt cược tiền vào từng ô rồi lắc xí ngầu để tìm cửa thắng.
"Nào, nào, còn ai đặt cược nữa?"
Hàn Giai Tuệ cũng muốn thử vận may.
Một cô gái xinh đẹp đứng đó giữa đám người, một tay cầm xâu thịt nướng, thỉnh thoảng đưa lên cắn một miếng, một tay thoăn thoắt nhặt tiền trên mặt bàn, hét lớn

"Thấy chưa? Tôi cũng có thể thắng rồi"
Mải mê mà không hề biết rằng, điện thoại của cô trong túi quần đã đổ chuông mấy lần.

Bây giờ không còn kêu nữa, nhưng chuyển sang kêu trong điện thoại người bên cạnh.
Hàn Giai Tuệ cất ví tiền vào túi áo khoác, rồi tiếp tục đặt cược một ván nữa.

Có vẻ hôm nay thần may mắn sẽ luôn mỉm cười với cô.
Nhưng mà, động tĩnh đằng sau khiến không chỉ Hàn Giai Tuệ mà tất cả xung quanh đều giật mình ngoái lại.

Cô thất kinh hồn vía nhìn một kẻ đội mũ lưỡi trai đen, che kín mặt bằng khẩu trang vừa bị Lăng Hạo Thiên đạp ngã xuống đất.
Hắn ta nhanh như cắt, luồn tay ra túi quần sau, rút ra một con dao bấm.

Ánh dao sắc lém lăm lăm trong tay.
Trong tích tắc, mọi người tán loạn nép ra xa.

Tên mũ đen kia không hiểu vì sao nhằm thẳng hướng Lăng Hạo Thiên mà lao tới.

Không may, cô lại đang đứng ngay cạnh anh ta..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện