Dường như Phong tổng ở Thành phố A này không phải chỉ là để nghỉ ngơi.
Sau khi ăn tối xong không lâu lại trở về phòng sách làm việc.
Có vẻ công việc rất bận rộn.
Nhìn cánh cửa phòng sách đóng im ỉm, không có dấu hiệu được mở ra, Hàn Giai Tuệ nhàm chán bước về phía phòng ngủ, lôi điện thoại gọi điện cho Lộ Khiết.
Sáng nay khi tỉnh dậy, cô đã báo với anh trai sẽ ở lại Thành phố A vài ngày vì sự cố giao thông.
Hàn Đông Quân lúc này vẫn đang ở Sơn Nam khảo sát xây dựng chi nhánh của QT, nên cũng rất bận rộn, hoàn toàn không có thời gian để ý mấy chuyện như vậy.
Phùng Lộ Khiết vừa về đến nhà thì nhận được điện thoại.
Giai Tuệ không ở đó, cô từ công ty về cũng ăn uống tạm bợ rồi nghỉ ngơi, không bày vẽ nấu nướng.
Hàn Giai Tuệ kể chuyện ở Thành phố A.
Tất nhiên là chuyện dầm mưa ngất xỉu được Phong Thừa Vũ đưa về nhà không hề được nhắc đến.
Nói chuyện một lúc thì Lộ Khiết đi ngủ sớm.
Giai Tuệ cởi chiếc áo khoác da cao cấp trên người ra, treo lên mắc treo quần áo.
Mùi hương nam tính từ chiếc áo như một loại ma lực mị hoặc cuốn quanh cô.
Khiến cô nằm trên giường mà không thể nhắm mắt ngủ nổi.
Không biết là vì lúc chiều cô đã ngủ quá nhiều hay vì mùi hương ấy cứ vương vất bên cánh mũi.
Hình ảnh người đàn ông ấy như chiếc bóng, đi đi lại lại trong tâm trí cô.
Lúc thì ngồi bên giường để cô nắm tay suốt đêm không rời, lúc lại vì cô ốm mà xắn tay áo đứng trong bếp rửa bát không để cô gặp nước mà ốm thêm, khi lại sợ cô lạnh mà khoác thêm áo.
Một Phong Thừa Vũ dịu dàng, ấm áp.
Không giống với Tổng giám đốc lạnh lùng xa cách lần cô chạm mặt ở Phong thị, cũng không phải Phong tổng thâm trầm ép hôn cô ở bãi đỗ xe.
Cô càng cố xua đi suy nghĩ về người đàn ông đó, thì những hình ảnh về anh lại càng lởn vởn trong đầu.
Có lẽ vì lúc tối ăn hơi nhiều sườn, nên giờ lại cảm thấy khát nước.
Giai Tuệ vén chăn, rón rén bước xuống nhà, đi vào bếp rót nước uống.
Liếc sang cánh cửa phòng sách vẫn kín như bưng, bên trong có ánh đèn vàng hắt ra hành lang, cô lại đưa mắt nhìn đồng hồ.
Đã hơn mười hai giờ.
Khuya vậy mà vẫn còn làm việc.
Cô rót một ly nước ấm, đi về phía đó.
Bước chân dừng lại trước cửa phòng sách, nhưng lại đang phân vân không biết có nên gõ cửa hay là thôi.
Bất chợt cửa phòng sách mở ra khiến cô mất đà ngã chúi về phía trước rơi ngay vào vòng tay anh.
Cốc nước đổ tung tóe trên sàn.
Anh bế cô đặt ngay ngắn trên ghế sofa.
Truyện Võng Du
"Có bị ướt không?"
Cô như kẻ vừa ăn trộm bị bắt quả tang, cúi thấp mặt lắc đầu nguầy nguậy.
Nhìn một lượt xác định đúng là không có chỗ nào bị nước hắt tới.
Anh mới đứng lên, áp khuôn mặt tuấn tú lại gần, hơi thở ấm áp gần như phả lên mặt cô
"Muộn lắm rồi, em mặc thế này đi lại trong nhà, là muốn quyến rũ tôi sao"
Lúc này cô mới nhìn xuống, quả thực là lúc nãy cô chỉ định xuống nhà uống nước rồi sẽ lên ngay.
Nên cứ mặc nguyên đồ ngủ như vậy đi xuống.
Thấy anh còn làm việc nên mới rót nước mang qua đó.
Sao cô có lòng tốt rót nước cho anh ta mà giờ lại trở thành cô cố tình câu dẫn chứ?
"Biết thế tôi để anh chết khát trong đó đi....!Ưm...."
Lời chưa kịp thốt ra đã bị anh nuốt lấy.
Bị hôn đột ngột khiến toàn thân cô lập tức nhũn ra.
Đây không phải lần đầu tiên cô bị Phong Thừa Vũ hôn, nhưng mấy lần trước đều là bất đắc dĩ xảy ra ngoài ý muốn.
Trong tình huống này, không gian này, với cô mà nói thì hành động này của anh là quá mức thân mật.
Anh ngậm lấy đôi môi anh đào mềm mọng, đầu lưỡi