Cảm giác khiến con người ta bối rối nhất trên đời có lẽ là lúc làm việc xấu bị bắt gian tại trận.
Hàn Giai Tuệ sững người, miệng lưỡi lúc nãy khi ở bên cạnh Phong Thừa Vũ còn ứng biến linh hoạt mà giờ bỗng chốc trở lên cứng ngắc.
"Con...!con..."
Quả thực, cô không phải là người giỏi nói dối, hơn nữa, hiện tại cũng không có lý do nào hợp lý để làm lá chắn thích hợp cả.
"Xem con kìa, mới thế mặt đã đỏ hết cả lên rồi"
Hàn Giai Tuệ không tự chủ đưa tay đặt lên má, đúng là nóng thật.
"Người thấy hết rồi sao?"
Vừa kéo cô vào nhà, Hàn phu nhân vừa mỉm cười hiền từ vỗ vai cô
"Ta không thấy gì cả, nhưng trên mặt con đều biểu hiện rõ ràng"
Ngại ngùng như vậy, không phải vừa lén lút gặp người trong lòng thì còn có thể là gì nữa.
Tuy vậy, Hàn phu nhân không muốn vạch trần cô thiếu nữ lần đầu biết yêu này.
Đối với bà, tình yêu vốn là sự rung cảm từ con tim mà lý trí hoàn toàn không có khả năng kiểm soát.
Một phận nữ nhi, chỉ mong có thể bình đạm ở bên người cho ta cảm thấy yên lòng, chung tình một kiếp, một lòng một dạ cùng bầu bạn đến già, không cầu gả vào chốn xa hoa quyền quý, không tham lợi danh, không màng địa vị.
Bà thực tình không biết phải tính toán cho hôn sự của cô cháu gái này thế nào.
Chi bằng bà ở yên đó, dang rộng cánh tay, để nếu lỡ chuyện sau này chẳng được như ý nguyện, thì cô vẫn còn có hai thân già này để tựa nương.
Trước nay, bà vẫn thường để cho cô tự tại sống cuộc sống tự do theo ý.
Một mặt rèn luyện cho cô bản lĩnh tự đương đầu, một mặt lại nuông chiều cô như con mèo quý, dung túng mọi điều dù đúng dù sai.
Ai bảo bà không có con gái, cho nên mọi nuông chiều đều dành hết cho cô.
Nghĩ cho cùng, khi xưa, nếu không được tiểu thư Hàn Giai Tuyết cứu giúp, đưa về Hàn gia, thì giờ này, không biết số phận của bà sẽ trôi dạt về đâu.
Nghĩ gì đến việc được trở thành Hàn phu nhân ăn sung mặc sướng như bây giờ.
Bà có đối tốt với anh em cô vạn lần cũng đáng, cả đời này bà nợ mẹ cô một ân tình.
Hàn Giai Tuệ không biết chuyện xưa, cô chỉ biết rằng Hàn phu nhân đối tốt với anh em cô không khác gì mẹ ruột.
Vì thế mà cô đối với bà luôn luôn hiếu kính, thực sự trong lòng coi hai người họ là cha mẹ của mình.
***************************
Hàn phu nhân ở lại với cô mấy ngày thì phải trở về, Hàn Giai Tuệ dù muốn bà ở lại thêm nhưng công to việc lớn ở Hàn gia là một tay người phụ nữ đức hạnh này lo liệu.
Rời đi đã mấy ngày, chỉ sợ mọi thứ không được chu toàn.
Cô đành lái xe đưa bà về.
Xế chiều, Hàn Giai Tuệ trên đường trở về thì xe của cô bất ngờ bị chết máy, có làm thế nào cũng không khởi động lại được.
Giữa cao tốc mà gặp sự cố thế này, có phải cô quá đen đủi rồi không? Chắc chắn phải chờ rất lâu cứu hộ mới có thể đến đây được.
Cũng may, trên cao tốc, cô đang đi ở làn vận tốc