Cô gái nhỏ lúc này cũng chỉ biết câm nín.
Tranh sủng?
Phong Thừa Vũ đang nghĩ đây là thời phong kiến, còn cô là Hoàng đế năm thê bảy thiếp?
Cái gì mà tranh sủng? Còn bày ra dáng vẻ đó với cô.
Người đàn ông này, cái gì cũng có, chỉ liêm sỉ là không.
Nét mặt lúc nào cũng thờ ơ, lạnh nhạt, như được vớt ở hầm băng ra.
Phải chăng chỉ là một nhân cách khác của anh?
Hàn Giai Tuệ chỉ biết lắc đầu
"Phong Thừa Vũ, không phải nó tranh sủng với anh, mà là anh đang tranh sủng với nó.
Anh Gấu từ năm em lên sáu đã ở trên giường của em, hàng đêm đều cùng em ôm nhau ngủ.
So với ngài Phong mới ngủ với em vài đêm.
Tất nhiên, chồng Gấu của em mới là chân ái"
"Tương lai sau này, trên giường của em chỉ được phép có mình anh thôi"
Phong Thừa Vũ duỗi tay kéo cô gái nhỏ lại gần, để cô nằm gối đầu lên đùi anh.
Dường như trong đầu chợt nhớ ra điều gì, liền nhéo nhẹ vào eo cô một cái
"Khoan đã, em vừa gọi nó là gì?"
Hàn Giai Tuệ tay vẫn ôm khư khư con gấu bông, ngước đôi mắt to tròn nhìn anh, thản nhiên đáp
"Chồng em"
"Cho em suy nghĩ lại.
Ai mới là chồng em?"
"Chồng Gấu"
Cô biết thừa người đàn ông này muốn đòi hỏi quyền lợi, nhưng vẫn ngoan cố không để anh toại nguyện.
Đã thế, anh cũng nhất định không nương tay với cô.
Bàn tay anh luồn vào bên trong lớp áo ngủ mỏng manh, tìm đến nơi đẫy đà mà bóp mạnh một cái.
Hàn Giai Tuệ bị kích thích bất ngờ thì ưỡn cong người lên.
Trong vô vọng vẫn gào lên mắng anh1
"Phong Thừa Vũ, có phải từ lúc anh ăn mặn là không còn biết tiết chế nữa phải không? Mau buông em ra"
"Dù gì anh cũng đã bị gọi là "mặt người dạ thú", cho nên bây giờ, cũng không ngần ngại "hoá thú" trước mặt em đâu"
Lúc nãy, không thấy anh đề cập tới, Hàn Giai Tuệ cứ nghĩ anh không chấp nhặt chuyện này.
Ai ngờ anh lại để bụng chứ.
Là cô bị Hàn Đông Quân bán đứng, nên mới ra nông nỗi này.
Bàn tay anh như con rắn nước, luồn đi khắp nơi bên trong bộ váy ngủ màu hồng xinh xắn.
Mỗi lần chạm tới những điểm mẫn cảm trên cơ thể ngọc ngà lại khiến cô khẽ run lên.
Hàn Giai Tuệ không chịu đựng nổi, vừa nãy ở hồ bơi, cô đã mệt gần chết rồi.
Cô cúi đầu thấp giọng nỉ non
"Thừa Vũ, em mệt, không còn chút sức lực nào nữa rồi"
Người đàn ông này phải nói là tinh lực dồi dào, cô có ngất lên ngất xuống trên giường đi nữa thì anh vẫn không một chút tỏ ra mệt mỏi.
Thậm chí vẫn còn sẵn sàng lâm trận tiếp.
Đúng là sức trâu.
Những tưởng nghe thấy lời cầu xin của cô, Phong Thừa Vũ sẽ động lòng mà nương tay.
Nhưng cô nhầm rồi, Tổng giám đốc Phong thị là người thù lâu nhớ dai.
Dễ gì mà bỏ qua cho cô được.
"Đã mang tiếng là mặt người dạ thú, thì ít ra cũng nên làm tới cùng để được miếng chứ, nhỉ? Có tiếng mà không được miếng, thì thiệt thòi cho anh quá"
Càng ngày, cô càng thấy người đàn ông trước mặt vô sỉ.
Cô