Giờ làm việc buổi sáng, Hàn Giai Tuệ dùng thời gian để lên kế hoạch cho dự án của công ty mới thành lập mà cô nhận lời hôm trước.
Dù biết chiếm dụng giờ làm việc để làm dự án riêng cũng không đúng lắm, nhưng đây là Phong thị, mà ông chủ của Phong thị lại là...
Nghĩ đến đây, Hàn Giai Tuệ khẽ mỉm cười.
Cô tặc lưỡi tự cho phép mình tự tung tự tác một chút.
Dù sao việc công cô cũng đã giải quyết xong rồi.
Cô trầm ngâm trước màn hình máy tính, thắc mắc không hiểu sao một công ty nhỏ mới thành lập lại có yêu cầu khắt khe về bản vẽ như vậy.
Rõ ràng là hiện nay, các công ty đầu tư xây dựng đều sử dụng bản vẽ điện tử để tiết kiệm chi phí và thời gian.
Cô cảm thấy rất tò mò, nhưng cũng không có thời gian nghĩ nhiều.
Nhanh tay mở một cuốn sổ, ghi lại những yêu cầu cụ thể của đối tác rồi tập trung làm việc.
Phải nói là, cô gái này có khả năng tập trung rất tốt.
Khi làm việc hầu như không bị ảnh hưởng bởi những tác động xung quanh.
Đến nỗi, Lục Nghị đi đi lại lại trước cửa phòng mấy lần vẫn không thấy cô chú ý.
Làm anh ta phải sốt ruột bước vào, tiến đến đứng trước bàn làm việc của cô.
Hàn Giai Tuệ vẫn tập trung hí hoáy với cây bút chì, không biết anh ta đã xuất hiện.
Lục Nghị ôn tồn gõ gõ lên mặt bàn, lúc này, cô mới ngẩng lên nhìn người trước mặt.
Ánh mắt thoáng ngạc nhiên, như muốn hỏi "Anh vào tận đây làm gì, chẳng phải đã quy ước rồi sao"
Quả thật là Hàn Giai Tuệ và Lục Nghị đã có quy ước với nhau.
Trong mối quan hệ yêu đương công sở vụng trộm nào đó ở Phong thị, Trợ lý Tổng giám đốc đóng vai trò là bồ câu đưa thư.
Ban đầu, anh ta dùng cách dụ cô đi đưa tài liệu cho Phong tổng.
Nhưng mà cái phòng nhỏ này lấy đâu ra lắm tài liệu cần phải trình cho Tổng giám đốc thế chứ.
Với lại, cái phòng này cả chục con người, sao không phải là người khác mà nhất định phải là cô mới đưa được tài liệu cho anh.
Về lâu về dài, cách đó vẫn là không ổn.
Cho nên, cô quy ước với Lục Nghị, anh ta nếu cần nhắn với cô điều gì thì chỉ cần đi qua đi lại trước cửa phòng ba lần, cô sẽ từ khắc biết đường.
Lục Nghị lần này đường đột xuất hiện không kịp nghĩ ra lý do gì hợp lý, nhìn cô mờ ám.
Hàn Giai Tuệ giật mình thu lại bản phác thảo trên mặt bàn, giấu vội vào ngăn kéo.
Dù sao thì cô cũng tính là đang vi phạm nội quy của tập đoàn, anh ta là Trợ lý tổng giám đốc, cô không thể hiên ngang thế được.
Hành động này của cô lọt vào mắt Lục Nghị lại trở nên ngốc nghếch không thể tả nổi, khiến anh ta không thể nhịn được mà bật cười.
Cô làm gì thì cứ làm, dù có quậy tung cái tập đoàn này lên cũng không một ai dám ý kiến, che giấu làm gì cho mất công.
Hình như, thái độ này có vẻ hơi mờ ám thì phải, những con mắt của người ngồi trong