Chỉ trong vòng chưa đầy ba mươi phút, Phong Thừa Vũ không những có thể cùng ăn bữa tối với người đẹp, mà còn có thể tư lợi được không ít.
Đến khi anh luyến tiếc buông con mèo nhỏ ngồi yên ắng trong lòng, đặt xuống ghế sofa.
Trước khi đứng dậy còn hôn chụt lên môi cô một cái.
Lúc trên màn hình máy tính trước mặt Phong Thừa Vũ hiển thị những bảng số liệu dài dằng dặc không đầu không cuối, cũng là lúc Hàn Giai Tuệ ôm đống giấy bút nằm bò ra sàn.
Phong Thừa Vũ thấy thế chỉ biết lắc đầu, mấy người sáng tạo nghệ thuật bằng cảm hứng như cô đôi khi sẽ có những lúc tùy tiện như vậy.
Trong phòng làm việc trang trí đơn điệu, gam màu tối giản quen thuộc giống như ở Hoàng Thịnh, hai người đều tập trung vào công việc của riêng mình.
Anh làm việc anh, cô làm việc cô.
Chẳng ai đả động đến ai, hoàn toàn biệt lập.
Chỉ thỉnh thoảng, anh liếc sang cô, ngắm nhìn lọn tóc rơi bên tai, rồi lại nhanh chóng tập trung vào công việc.
Ấy vậy mà, nhìn chung vẫn có thể thấy cảnh tượng trong phòng hết sức an yên, lãng mạn.
****************************
Trái lại, bên kia, cách nửa vòng trái đất, lại có người đứng ngồi không yên.
9 giờ sáng, Phu nhân Tịnh Thi ngồi trên bàn đá cạnh hoa viên nhàn nhã nhâm nhi tách trà, đưa mắt nhìn những luống hoa được người làm cắt tỉa đẹp đẽ trong vườn.
Nhìn qua thì có thể thấy Phong phu nhân đang vui vẻ thưởng trà, nhưng thực ra trong lòng bà, phiền muộn chất chứa cũng không ít.
Sao có thể không suy nghĩ cho được.
Mấy người bạn thân hay gặp mặt hàn huyên tâm sự của bà, thời gian này không thể gặp nhau, lý do đều là bận rộn ở nhà chăm dâu chăm cháu.
Thậm chí bà Lưu, thân thiết với bà nhất, đã có tận bốn đứa cháu nội, đủ nếp đủ tẻ, đứa nào đứa nấy kháu khỉnh đáng yêu.
Ấy vậy mà, cậu đích tôn thừa kế sản nghiệp nhà họ Phong, con trai duy nhất của bà, từng này tuổi rồi vẫn không thèm yêu đương.
Bao nhiêu năm nay, còn chưa từng một lần để mắt tới cô gái nào, khiến người làm mẹ như bà cũng không khỏi lo lắng, liệu có phải nguyên nhân là do trong người có vấn đề gì?
Phong phu nhân vốn là người có tư tưởng tân tiến, nếu con cái không thích thì bà cũng không muốn ép buộc.
Trong suy nghĩ của bà, mấy trò xem mắt gì đó đều là vô nghĩa.
Chỉ có điều, không thấy bà giục giã gì, có vẻ cậu con trai bà cũng không chút tiến triển.
Bà ngồi thưởng hoa, nhưng tâm tình lại không mấy dễ chịu.
Nhìn đồng hồ nhẩm tính, giờ này trong nước đang là giờ cơm tối.
Dù sao thì bà cũng nên gọi điện thúc giục một câu.
Không ngờ mới nói chuyện được một lúc, đã nghe thấy được một màn hết sức nhạy cảm kia.
Trong đầu bà cũng không rõ rốt cục là như thế nào, bọn trẻ vừa làm gì mà đến nỗi "không có gì mặc" thế.
Nhưng chính tai bà lại nghe Phong Thừa Vũ gọi