Ăn tối xong, Hàn Giai Tuệ đi tắm.
Phòng tắm tiện nghi mờ ảo một làn khói mỏng tang, mùi tinh dầu toả trong không gian, thân thể nõn nà như ngọc chìm trong làn nước ấm áp.
Hàn Giai Tuệ ngâm mình trong bồn thư giãn, đúng là rất dễ chịu, nhưng lại không dễ gì xua đi tâm trạng u ám trong lòng.
Dù vô tình hay bị động, cũng là phụ nữ khác chạm vào người đàn ông của cô.
Cho nên có làm cách nào đi chăng nữa, cô cũng chẳng dễ gì mà vui vẻ cho nổi.
Dù Phong Thừa Vũ có một lòng với cô, cô cũng chẳng thể ngăn nổi những cô gái ngoài kia mến mộ người đàn ông xuất sắc ưu tú của mình.
Từ mến mộ trở thành yêu thích rồi chẳng mấy lại muốn chiếm đoạt, không từ một thủ đoạn nào?
Ở bên anh bình yên quá, mà cô lại sợ sau một đêm mây trắng gió lành, hôm sau trời sẽ đổ giông bão.
Ở bên anh, cô được ngả mình dựa dẫm, nhưng cô sợ đến lúc mất đi đôi cánh, lại không thể tự nhấc mình.
Gió hiu hiu thổi qua chiếc rèm cửa mỏng manh, Phong Thừa Vũ vừa bước vào phòng cũng là lúc bắt gặp Hàn Giai Tuệ từ phòng tắm bước ra.
Cô trong bộ đồ ngủ hoạ tiết hoạt hình đáng yêu, xinh đẹp động lòng người.
Phong Thừa Vũ chìa hai tay muốn ôm người đẹp vào lòng, lại bị dội một gáo nước lạnh
"Tay nào của anh vừa chạm vào cô ấy thì đừng đụng vào người em"
Đùa?
Ai đó nói với anh là cô chỉ đang nói đùa đi.
Nhưng mà giọng nói của cô nghiêm túc, pha lẫn một phần lạnh nhạt.
Ánh mắt điềm tĩnh nhìn ra tán thông bên ngoài cửa sổ.
Phong Thừa Vũ ơi, Phong Thừa Vũ à, cô ấy hình như không hề có ý đùa.
"Nơi này cô ấy không chạm vào, thì đụng vào em được đúng không?"
Vừa nói, Phong Thừa Vũ vừa cầm bàn tay cô lên, đặt vào nơi nào đó cách một lớp vải, mờ ám nhìn cô cười tà mị, không màng cái lườm đến rách mặt của ai đó.
Đến bây giờ, Hàn Giai Tuệ vẫn chưa hoàn toàn quen với bộ mặt mất hết liêm sỉ của người đàn ông này.
Phong Thừa Vũ nhanh tay bế cô lên đặt trong lòng, tuyệt đối không cho cô có cơ hội kháng cự.
Hàn Giai Tuệ cũng không có ý định chống đối, chỉ ủ rũ vô lực tựa vào vai anh.
Hàn Đông Quân hay bảo em gái anh giống như một cuốn sách để mở, mọi vui buồn đều thể hiện hết trên nét mặt, chỉ nhìn thoáng qua là biết hết.
Đúng là cô không giỏi che giấu cảm xúc, và ngay lúc này tâm tình cũng đã bị anh nhìn thấu.
"Nếu không thấy thoải mái thì cứ bộc phát hết ra, không cần tự chịu đựng.
Muốn trút giận thì trút hết lên người anh này"
Ấy thế mà, Hàn Giai Tuệ làm thật.
Cô cầm tay anh lên, nhằm giữa bắp tay nhiều cơ thịt nhất mà cắn mạnh một cái.
Sau khi phát tiết xong, lại áy náy xoa xoa tay trên những dấu răng hằn sâu trên cơ bắp cường tráng.
Cô