Edit: Diệc Linh
Chung Tình ở trong Khang Ninh Cung tiễn Yến Việt.
"Ta không có cách rời bản thể quá xa, lần này ngươi đi Tây Bắc, ta chỉ có thể ở lại Khang Ninh Cung cầu phúc cho ngươi."
Nàng vừa cười vừa giúp Yến Việt sửa sang lại quần áo trên người.
Buồn là thật sự, dù sao cũng là hài tử nàng nhìn lớn lên, từ trước tới giờ chưa từng đi xa như vậy.
Yến Việt lại bởi vì những lời này mà vui mừng.
Không thể ... Rời bản thể quá xa?
Đó có phải ý nghĩa, nếu cây hoa Mẫu Đơn nuôi trong thâm cung, vậy Mẫu Đơn tỷ tỷ cũng không thể đi đâu?
Tuy rằng trong lòng vẫn có lưu luyến người trước mặt, nhưng tâm tình Yến Việt lại tốt hơn rất nhiều.
Thế nên ở thời điểm xuất phát, khuôn mặt hắn nhàn nhạt ý cười.
Đương nhiên, trong mắt mọi người, đây cũng chỉ là miễn cưỡng cười cho vui.
Hôm nay Hiển Đức Đế trực tiếp ra cửa tiễn đứa con trai này, nhìn mặt Yến Việt tươi cười, trong lòng có chút áy náy: "Trẫm chờ tiểu nhị trở về."
Yến Việt nhàn nhạt cúi đầu, đi theo đội quân không hề quay đầu lại.
Lần này đi Tây Bắc, tuyệt đối trong thời gian ngắn không thể trở về được, trong lòng Yến Việt đã sớm chuẩn bị tâm lí xa Mẫu Đơn tỷ tỷ một thời gian dài.
Hắn hiểu rõ, đến khi trở về, thân phận của hắn không còn là Nhị hoàng tử yếu ớt trong thâm cung nữa.
Chỉ là có chút việc vượt ngoài dự tính.
Ngay cả Chung Tình cũng không ngờ, Quý phi vậy mà lại hận Yến Việt tới mức đó!
Hai tháng sau.
Kinh đô cuối cùng cũng nhận được tin chiến thắng đầu tiên của chiến sự Tây Bắc.
"Quân của ta ở Ngọc Hư Quan đại phá địch Nhung, bắt được đại tướng Gia Luật của địch, Nhị hoàng tử điện hạ hạ lên chém đầu thị chúng, treo trước cổng thành để trấn định tâm binh."
"Tốt!" Hiển Đức Đế vui mừng ra mặt, liên tục tán thưởng.
Đại thần trên triều đình đều thở phào nhẹ nhõm, có nhiều người cảm thấy đưa người mệnh cách cực quý đi trấn thủ biên quan đúng là ý kiến hay.
Cũng có bộ phận khác có tâm tư sâu