Edit: Diệc Linh
Yến Việt quay đầu nhìn nàng một cái, trong câu nói mang theo một tia ý cười.
"Thời gian đã không còn sớm, tất nhiên là chuẩn bị đi ngủ rồi."
Chung Tình: "....."
Nhìn bộ dạng khiếp sợ của nàng, cuối cùng Yến Việt cũng không trêu chọc nàng nữa, đi vào bể tắm ở căn phòng phía sau.
Nhưng điều này càng khiến Chung Tình không yên lòng.
[Chị nghĩ xa quá (• ▽ •;)]
Từ lúc nàng tỉnh lại đến giờ, nghe được những lời nói hoang đường của Yến Việt thì mới để ý chỗ này là Càn Long Cung, là tẩm cung của hoàng đế Đại Dận!
Lúc này trong điện không có lấy một tiếng động, bởi vì Yến Việt không thích tiếp xúc với người khác nên kể cả khi tắm gội cũng không gọi cung nhân tới hầu hạ, tất cả đều tự mình làm.
Chung Tình ngẩn người.
Ngây người trong chốc lát, nàng không nói hai lời lập tức đi ra khỏi điện.
Nhưng vừa ra khỏi nội viện, nàng đã bị người khác chặn lại.
"Mong cô nương quay về." Ngữ khí của cung nữ cung kính cẩn thận, nhưng vô cùng kiên quyết.
"Tránh ra."
Cung nhân kia liền quỳ xuống: "Xin cô nương trở về. Nếu như ngày hôm nay ngài ra khỏi nơi này, ta sẽ không có ngày mai."
Lấy tính mạng mình ra uy hiếp ư?
Chung Tình hừ lạnh một tiếng, nhìn cung nhân đang quỳ cúi đầu rũ mi trước mặt mình: "Chủ tử của các ngươi là vị đang ở bên trong. Nếu hắn muốn mạng của các ngươi thì cũng là quyết định của hắn, liên quan gì đến ta?"
Sắc mặt vài vị cung nhân phút chốc thay đổi.
Ban đầu bọn họ cho rằng vị cô nương này lớn lên xinh đẹp như vậy, lại được bệ hạ yêu thích, hẳn là người ôn nhu thiện lương.
Cho dù bản tính không phải vậy, nhưng trước mặt người ngoài không phải nên bày ra bộ dáng hiền lành trong sáng sao?
Ai biết vị này căn bản không đi theo lẽ thường?
Chung Tình liếc mắt nhìn các nàng một chút, nhấc chân định đi ra bên ngoài.
Mấy cung nhân liếc mắt nhìn nhau, khổ nhục kế vô dụng thì chỉ có thể dùng vũ lực.
Chung Tình cảm thấy mệt mỏi, mấy vị cung nhân kia lại một lần nữa chắn đường nàng.
Thái độ vẫn cung kính như cũ, nhưng rõ ràng thiếu đi mấy phần nhân tính: "Mong cô