Edit: Châu || Beta: Bông
Đây là lần đầu tiên kể từ khi bị giục cưới, Giản Sóc nảy sinh ý nghĩ muốn kết hôn.
Nghĩ đến cảnh sau này sống chung với Sầm Tuế Tuế, hình như cũng không đến nỗi tệ.
Sầm Tuế Tuế hoàn toàn không ngờ Giản Sóc đang đi bên cạnh mình đã bắt đầu vách ra một kế hoạch vượt ra ngoài tình bạn như vậy, cô còn đang chìm trong phấn chấn chọn lựa những chỗ mà mình muốn ăn.”Tổng giám đốc Giản, anh có kiêng món gì không?”
“Cô Sầm.” Giản Sóc trịnh trọng trả lời lại, “Tôi không kiêng gì cả.”
Sầm Tuế Tuế lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn Giản Sóc ở phía sau, dường như trên mặt anh có chút mất hứng.
A, gọi nhầm rồi.
Sầm Tuế Tuế cười, “Anh Sóc, anh đừng chấp vặt thế.”
Giản Sóc gật đầu đồng tình, rồi tử tế nói tiếp với Sầm Tuế Tuế, “Tôi không chỉ chấp vặt, mà còn sẽ trả thù nữa cơ.”
Sầm Tuế Tuế: “...”
Có thể nói xấu bản thân kiểu ấy, chắc chỉ có mình Giản Sóc?
Giản Sóc nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Sầm Tuế Tuế, không nhìn được bật cười.
Sầm Tuế Tuế phùng má, cuối cùng không nói lại nữa.
“A!” Bỗng nhiên hai mắt Sầm Tuế Tuế tỏa sáng, một tay kéo cánh tay Giản Sóc đi về phía trước.
Giản Sóc vốn cao, nhìn theo ánh mắt Sầm Tuế Tuế qua khoảng không, chỉ thấy hàng quán giống nhau, không nhìn ra Sầm Tuế Tuế muốn ăn hàng nào. Có điều, nếu đã đi cùng cô, Giản Sóc cũng không để ý nhiều. Dựa vào kinh nghiệm ít ỏi khi đi ăn cùng đối tác nữ, thì phụ nữ ăn uống cũng chẳng bao nhiêu, ngoại trừ muốn duy trì vẻ tao nhã nhẹ nhàng bên ngoài, thì duy trì dáng vóc càng quan trọng hơn. Giản Sóc từng nghe Đường Tống nói một câu, “Giảm béo là sự nghiệp cả đời của phụ nữ.”
“Tuế Tuế.” Giản Sóc gọi, hỏi một câu đơn giản xuất phát từ lòng hiếu kỳ, “Em không giảm béo sao?”
Sầm Tuế Tuế đang cắn mực nướng xiên que trên tay, nhìn Giản Sóc, “Hả?”
Anh thấy cô mập sao?
Giản Sóc chỉ mực nướng xiên que trong tay Sầm Tuế Tuế, “Em đang quay phim, ăn những thứ này không sợ mập sao?”
Sầm Tuế Tuế oán hận cắn một miếng mực, nhai nhai nuốt nuốt, sau đó mới lắc đầu, “Không sao, cơ địa em không mập.”
Giản Sóc hơi nhíu mày.
“Cơ địa không mập ý là, người khác có thể chỉ uống nước trắng vẫn lên đôi cân, còn em có ăn từ quán đầu tiến đến quán cuối cùng của con đường này, cũng sẽ không lên một lạng.”
Sầm Tuế Tuế nói chuyện có lẫn ý cười, nhưng Giản Sóc lại cảm thấy, rõ ràng cô đang đắc ý.
Sau khi Giản Sóc hiểu rõ rồi, anh cầm một xiên mực trên tay Sầm Tuế Tuế, ăn một miếng rồi gật gù, “Mùi vị cũng không tệ.”
“Đúng không.” Sầm Tuế Tuế hơi kích động, “Mực xiên nướng của nhà này ngon nhất.”
“A, tìm được rồi, thịt viên!” Sầm Tuế Tuế kéo tay Giản Sóc, lao tới hàng tiếp theo.
Giản Sóc nhìn mực nướng xiên que chưa ăn hết trên tay Sầm Tuế Tuế, cảm thấy mờ mịt chưa từng có. Nhiều như vậy, cô có thể ăn hết sao?
Sự thực chứng minh, Giản Sóc lo ngại quá sớm. Sầm Tuế Tuế dường như ăn khắp cả phố ăn vặt này. Chín giờ tối, hai người còn ngồi trong một nhà hàng nướng. Thời gian hai tiếng Giản Sóc nói đã qua, đã đến giờ anh bảo Đường Tống lái xe trở lại, bản thân anh cũng biết giờ này xe đã quay lại. Nhưng coi như anh cũng nhìn ra, ngày hôm nay mà Sầm Tuế Tuế không ăn uống thoải mái sẽ không đi, hơn nữa đến giờ này rồi, chờ ăn xong còn không biết đến lúc nào, nhất định anh phải đưa Sầm Tuế Tuế về nhà.
“Ông chủ, xin menu ạ”
Sầm Tuế Tuế ngồi đối diện Giản Sóc, quơ quơ bàn tay nhỏ. Ông chủ cười đi tới, cầm thực đơn và một cái bút. Chỗ này vẫn dùng phương pháp thủ công, ghi thực đơn bằng tay. Sầm Tuế Tuế nghiêng người, chỉ vào mấy chỗ trên thực đơn. Giản Sóc yên lặng nghe, nhớ kỹ.
“Thế thôi, trước tiên lấy những thứ này.” Sầm Tuế Tuế cười híp mắt, “Đợi lát nữa không đủ lại gọi thêm.”
“Được.” Ông chủ lại đọc một lần, xác nhận với Sầm Tuế Tuế.”Đúng rồi ạ.”
Sầm Tuế Tuế lại hỏi Giản Sóc, “Anh có uống một chút không?”
Giản Sóc nhíu mày, “Uống gì?”
Sầm Tuế Tuế buồn cười, “Đương nhiên là bia rồi.”
Giản Sóc: “Em muốn uống à?”
Sầm Tuế Tuế cười hi hi, ngón tay sờ sờ mũi, hạ giọng nói, “Lâu rồi em không uống.”
Giản Sóc đồng ý, “Vậy thì gọi đi.”
“Cảm ơn anh Sóc” Sầm Tuế Tuế cười tươi như hoa, nói với ông chủ, “Thêm sáu lon bia ạ.”
Sáu lon? Giản Sóc tưởng mình nghe lầm.
Ông