Edit: Châu || Beta: Bông
Lâm Nguyệt bình tĩnh nhìn tiếp lên dấu đỏ trên môi Giản Sóc.
Giản Sóc lạnh nhạt nói, “Không sao ạ, vô tình bị dính lên thôi.”
Lâm Nguyệt không tin, làm gì có chuyện vô tình bị dính vết son môi trên ngực áo được?
“Thôi thôi, không nhìn xem mấy giờ rồi à, con trai muốn nghỉ ngơi, bà đừng càm ràm nữa.” Giản Chính Quốc kéo Lâm Nguyệt, “Đi thôi, về phòng.”
“Ôi, ôi, ôi, ôi giời!” Lâm Nguyệt vừa đi vừa phản ứng với Giản Chính Quốc, “Tôi chỉ quan tâm đến con trai thôi mà.”
Giản Chính Quốc cười mỉa, “Giản Sóc nó không chê bà phiền phức là tốt lắm rồi.”
“Làm gì có...”
Lâm Nguyệt chỉ hơi chần chừ, đã bị Giản Chính Quốc làm chệch luồng suy nghĩ.
Giản Sóc chờ cha mẹ lên lầu xong, anh mới đi lên, mẹ anh thật đúng là... Giản Sóc cười lắc đầu, quá nhạy cảm.
Về phòng, trước tiên Giản Sóc báo bình an cho Sầm Tuế Tuế: 【Đã về nhà.】
Sầm Tuế Tuế không trả lời. Giản Sóc cũng có thể đoán được. Cô uống nhiều như vậy, lại nói nhiều như vậy, chắc ngủ lâu rồi. Giản Sóc đặt đồng hồ báo thức, thay quần áo ngủ.
Sáng hôm sau, Lâm Nguyệt dậy từ bảy giờ. Việc đầu tiên sau khi dậy là đi tìm Giản Sóc. Phòng Giản Sóc để cửa mở nhưng người đã đi từ sớm rồi.
Lâm Nguyệt buồn cười, “Thằng ôn này.”
Đúng là Giản Sóc đã đi từ sớm thật, nhưng không phải là vì tránh Lâm Nguyệt. Đêm qua anh chỉ ngủ không tới ba tiếng, tầm năm giờ sáng, Đường Tống đã gọi điện thoại đến, nói có một hạng mục ở nước ngoài xảy ra vấn đề, cần anh đích thân xử lý. Giản Sóc bèn rón rén ra khỏi nhà, Đường Tống đã lập tức chuẩn bị đồ dùng sẵn sàng cho anh xuất ngoại. Đến lúc Lâm Nguyệt gọi điện thoại cho Giản Sóc mới phát hiện ra con trai đã để lại lời nhắn cho bà, nói đã ra nước ngoài. Lâm Nguyệt gác lại chuyện vết son môi, đi tìm Giản Chính Quốc. Trong suy nghĩ của Lâm Nguyệt, nếu không phải chuyện vô cùng quan trọng, chắc chắn Giản Sóc không bao giờ chỉ để lại tin nhắn như vậy mà đi ngay không chào hỏi.
Lâm Nguyệt và Giản Chính Quốc thảo luận, quyết định trong lúc Giản Sóc ra nước ngoài, Giản Chính Quốc sẽ xử lý công việc của tập đoàn Ức Cảnh.
Hôm nay cảnh diễn của Sầm Tuế Tuế đều vào buổi chiều, đây là kết quả hôm qua Đường Tống “phím” với Lâm Xán. Là một người thông hiểu nhu cầu của ông chủ, hôm qua, sau khi nhận được tin nhắn bảo về nhà trước, Đường Tống đã nhắn tin ngay với Lâm Xán.
Lúc Sầm Tuế Tuế tỉnh dậy đã chín giờ, vừa nhìn đồng hồ đã sợ đến mức tỉnh ngủ trong trong nháy mắt. Đến khi nhìn thấy tin nhắn Giản Sóc để lại, cô mới thả lỏng, nằm trở lại. Sầm Tuế Tuế vò vò đầu, men say làm đầu óc cô hỗn loạn.
“Tinh” điện thoại di động lại vang lên, vẫn là tin của Giản Sóc:【Giản Sóc: tôi có việc đột xuất phải ra nước ngoài, khi về sẽ nói cho em một chuyện.】
“Chuyện gì nhỉ, bí mật thế.” Sầm Tuế Tuế lầm bầm, to gan định gọi ngay cho Giản Sóc, nhưng tổng đài nhắc nhở đối phương đã tắt máy. Sầm Tuế Tuế không gọi lại nữa, chỉ nhắn trả lời một từ:【Được 】
Vẫn còn sớm, lúc này mới chín giờ, cảnh buổi chiều tầm 2 giờ mới quay, từ đây đến trường quay mất tầm hai tiếng. Vì thế Sầm Tuế Tuế quyết định ngủ tiếp. Giấc ngủ này rất ngon, hơn một tiếng sau mới tỉnh lại. Sầm Tuế Tuế tắm rửa sạch sẽ, trang điểm trang nhã, đeo khẩu trang xong xuôi rồi mới chuẩn bị đi ngoài ăn cơm, sau đó về đoàn phim.
Vừa mới ra ngoài, di động của cô đã vang lên, Đoạn Doanh gọi.
“Chị Doanh.” Sầm Tuế Tuế nhận điện thoại, nhân tiện đóng cửa “cạch” một tiếng rất vang.
Đoạn Doanh đang bực, “Em đang ở đâu? Sao chị nghe như có tiếng đóng cửa?”
Sầm Tuế Tuế xuống lầu, “Em vừa ra khỏi nhà, chuẩn bị đi ăn cơm, sau đó về đoàn phim.”
Đoạn Doanh ngạc nhiên, “Em lại ra khỏi trường quay à? Làm sao mà ra?”
“Em cứ đi ra thôi.” Sầm Tuế Tuế không hiểu sự ngạc nhiên của Đoạn Doanh, “Sao hả chị Doanh?”
Đoạn Doanh giải thích, “Chẳng phải cho tới nay, Đạo diễn Lâm không cho diễn viên đang quay phim giữa chừng ra ngoài hay sao? Đã bao giờ dễ dãi như thế đâu?”
“Hự…” Sầm Tuế Tuế dừng một chút, “Em xin nghỉ.”
Đoạn Doanh còn chưa tin hẳn. Sầm Tuế Tuế vội vã nói sang chuyện khác, “Mà chị ơi, chị gọi có chuyện gì sao?”
Đoạn Doanh “À ừ”, “Thiếu chút nữa quên mất, Tuế Tuế, chị muốn chúc mừng