Edit: Châu || Beta: Bông
Giản Sóc còn việc ở nước ngoài chưa xong, đêm nay phải đi. Còn Sầm Tuế Tuế… cũng phải chạy về đoàn phim. Nghĩ thôi, Sầm Tuế Tuế đã thấy kịch tính rồi, xin nghỉ, ngoài việc đi ứng tuyển đại diện phát ngôn thì còn chút thời gian tranh thủ kết hôn luôn. Cô cười giễu, gọi: “Anh Sóc.”
“Hả?”
Sầm Tuế Tuế cong môi, “Anh có thấy buồn cười không?”
“Chuyện kết hôn á?”
“Đúng rồi.” Cô càng nghĩ càng thấy hài, “Có thế mà hai chúng ta đã thành vợ chồng rồi.”
Giản Sóc cũng cười, “Rất buồn cười, nhưng anh nghĩ cũng tốt.”
Sầm Tuế Tuế có hơi thẹn thùng, nhưng vẫn nói ra, “Em cũng nghĩ là tốt, nhưng chưa quen được thay đổi quan hệ như này.”
Giản Sóc đưa tay vò tóc cô, “Xin lỗi Tuế Tuế.”
“Sao vậy?”
“Chúng ta mới vừa kết hôn, nhưng tối nay anh phải lên máy bay rồi.”
Sầm Tuế Tuế bật cười, “Không sao, em cũng phải về đoàn phim mà. Em đã xin nghỉ quá nhiều, sắp tới sẽ bù đầu đây.”
“Chuyến này…” Giản Sóc hơi nhíu mày, “Có khi phải một tháng mới về được.”
Sầm Tuế Tuế buột miệng kêu lên, “Một tháng? Lâu thế cơ à?”
Giản Sóc thấy rất vui vẻ, “Không nỡ à?”
“Không phải” cô lắc đầu, “Em chỉ không ngờ ông chủ của Tập đoàn cũng cần đi công tác lâu như vậy. Mà này,” cô bổ sung, “anh biết tuần sau em phải đi Thương Sơn chứ?”
“Anh biết.”
Sầm Tuế Tuế cười, “Nếu lúc về mà anh không liên lạc được với em thì đừng có sốt ruột nhé, em nghe nói tín hiệu ở Thương Sơn không tốt lắm.”
Giản Sóc im lặng một lát, rồi hỏi, “Chẳng lẽ anh gửi tin cũng không được à?”
“Không phải thế, sao anh lại nghĩ thế nhỉ?”
Giản Sóc liếc cô, “Nếu rảnh, anh sẽ gửi tin cho em, em trả lời là được, chậm một chút cũng không sao.”
Ý anh là, không phải đến lúc về nước mới liên hệ, mà bình thường cũng thế.
Sầm Tuế Tuế hiểu ra, “Vâng”
Giản Sóc sờ đầu cô, “Chuyện bên Tinh Nguyệt không cần vội, hai hôm nữa anh bảo luật sư tìm em sau, em cứ đi Thương Sơn trước, hợp đồng ký sau.”
“Vâng, cảm ơn anh.”
Giản Sóc không đồng ý, “Chúng ta là vợ chồng, em nói cảm ơn là quá khách sáo đấy.”
Sầm Tuế Tuế ngoan ngoãn “Vâng.” nhưng trong lòng lại nghĩ, ‘vợ chồng hiệu lực có một năm thôi! ’
Giản Sóc đưa Sầm Tuế Tuế về đoàn phim trước. Xe dừng bên cạnh cổng, cô cầm túi xách xuống xe. Giản Sóc hạ cửa sổ xe xuống, “Tuế Tuế.”
Sầm Tuế Tuế quay đầu lại, “Sao ạ?”
Anh vẫy tay với cô, “Chờ anh về.”
“Vâng.” Sầm Tuế Tuế cười, nói theo luôn, “Nhớ mang hành lý của em về nhà nhé”
Giản Sóc cười theo “được”
Mang về nhà. Nhà của anh và cô.
Sầm Tuế Tuế giơ tay thật cao, vẫy về phía Giản Sóc, sau đó chạy vào.
Giản Sóc chờ đến khi bóng cô khuất hẳn, mới dặn dò Đường Tống, “Lái xe đi, về nhà trước rồi ra sân bay.”
Đường Tống nói vâng, rồi lại khởi động xe. Anh ta một lần nữa tự nói với lòng. Sếp đúng là sếp, đến kết hôn cũng không giống người khác!
Nhờ có Giản Sóc mà Sầm Tuế Tuế về đoàn phim còn sớm hơn mười phút so với thời gian xin nghỉ. Lúc này đoàn phim vừa giải lao. Lần này, người nhìn thấy Sầm Tuế Tuế trước tiên là Thẩm Chấn Hiên, cậu ta vẫy vẫy tay, “Chị Tuế Tuế, chị về rồi.”
Sầm Tuế Tuế cười híp mắt, đáp lại, “Chị về đây.”
Lâm Xán quay đầu lại, thấy cô gái cười tươi như hoa thì nhíu mày, “Nhìn dáng vẻ thì chắc là xong rồi.”
“Thành công được một nửa ạ, vẫn chưa ký hợp đồng.”
Lâm Xán cười, nói, “Thế chính là xong, dù tôi không hiểu rõ lắm, nhưng ít nhiều cũng biết một chút, Tinh Nguyệt đưa cho cô hợp đồng rồi chứ?”
“Vâng.”
“Được, thế là được.” Lâm Xán vỗ vai cô, “Đi hoá trang đi, vừa vặn còn một cảnh nữa là đến cô.”
Sầm Tuế Tuế gật đầu “vâng.”
Thẩm Chấn Hiên giơ nắm tay động viên, “Chị Tuế Tuế cố lên! Nhất định sẽ thành công.”
Sầm Tuế Tuế mỉm cười, “Cảm ơn lời chúc của cậu. Tôi đi hoá trang đây.”
“Vâng.”
Sầm Tuế Tuế đi về phía phòng hóa trang. Dọc đường, gặp mấy nhân viên, ai cũng cười hỏi cô tình hình thế nào, có được tuyển không. Tuy rằng kiểu hành vi dùng “miếng thịt bịt miệng” này không hay lắm, nhưng cũng không quá xấu, dù sao trong đoàn, đại đa những người chạm mặt cô đều sẽ cười chào hỏi.
Đối với sự quan tâm của mọi người, Sầm Tuế Tuế đều rất nghiêm túc đáp lại.
Giản Sóc có gửi cho Sầm Tuế Tuế mấy tin nhắn, không có gì quan trọng, đại loại thông báo hành trình của mình, đang ở đâu, cùng mấy bức ảnh: va li hành lý của cô đặt ở phòng ngủ chính cùng bữa ăn ở sân bay. Có điều Sầm Tuế Tuế phải quay mấy cảnh liền, đến khi thấy tin thì đã là mười một rưỡi đêm. Suy nghĩ một chút, cô theo thứ tự tin nhắn anh gửi, trả lời từng cái. Trả lời hết tin nhắn, cô gửi câu [ngủ ngon] rồi đi ngủ. Ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô cần nghỉ ngơi thật tốt để bớt shock, hai ngày tới vẫn còn rất bận.
Trong trường quay, chỉ còn các cảnh của Sầm Tuế Tuế là chưa quay xong. Cho tên tình hình là, chỉ cần cô hết cảnh quay, đoàn phim lập tức có thể đi chiến trường Thương Sơn chiến đấu tiếp. Vì không muốn làm lỡ mọi người, Sầm Tuế Tuế cố gắng đến 120 phần trăm tinh thần, bởi vì chậm một ngày là đoàn phim đốt tiền thêm một ngày. A, bây giờ là tiền chồng mình rồi, ha ha.
“Sầm Tuế Tuế, Sầm Tuế Tuế, cô ra đây cho tôi!”
Bầu không khí ấm áp của đoàn phim bỗng bị phá vỡ, Đoạn Doanh tức giận từ bên ngoài vọt vào, nhìn trái ngó phải, miệng thì gọi Sầm Tuế Tuế liên tục.
Bị Đoạn Doanh làm loạn, cảnh quay buộc phải dừng lại, Lâm Xán lập tức phát hỏa, đứng phắt lên, mặt tối sầm đi về phía Đoạn Doanh.
Bất thình lình thấy bóng Lâm Xán, Đoạn Doanh bất ngờ nhảy dựng lên, sau khi định thần nhìn lại, đằng sau Lâm Xán chẳng phải là Sầm Tuế Tuế sao?
Chị ta cố gắng đi vòng qua Lâm Xán, “Sầm Tuế Tuế, lại để tôi phải tìm cô cơ đấy.”
Gương mặt Đoạn Doanh trông hơi dữ dằn, Sầm Tuế Tuế vô thức lùi về sau một bước. Bước lùi này trong mắt Đoạn Doanh, lại thành ra cô chột dạ.
Đoạn Doanh đứng cách Sầm Tuế Tuế một bước, khoanh tay trước ngực, “Sầm Tuế Tuế, tôi đối với cô không tệ, đúng không? Sao cô lại hại tôi như thế?”
“Em?” Sầm Tuế Tuế kinh ngạc, “Em hại chị cái gì? Chị Doanh, tự nhiên chị đến mắng em, em cũng rất tức đấy?”
Đoạn Doanh cười gằn, “Cô thật giả dối. Ranh con, dám làm không dám thừa nhận, cô còn mặt mũi sao?”
Dáng vẻ Đoạn Doanh đường đường chính chính, làm cho Sầm Tuế Tuế có ảo giác, mình thực sự làm gì có lỗi với chị ta.
“Không đâu, chị Doanh …” Sầm Tuế Tuế định nói.
“Cô đừng gọi tôi là chị, tôi không dám.” Giọng Đoạn Doanh sắc bén, cắt luôn lời Sầm Tuế Tuế.
Cô suy nghĩ một chút, “Thế… Đoạn Doanh, em…”
“Sầm Tuế Tuế, tôi biết là cô rồi!” Đoạn Doanh vẫn quát lớn, “Tôi còn là quản lý của cô đấy, cô đã hot đến độ có thể vô lễ như vậy à?”
Sầm Tuế Tuế…
Quần chúng hóng xung quanh …
Cái quái gì đây, người ta gọi là chị không cho gọi, gọi tên thì bảo là không lễ phép, đến con trời cũng không khó phục vụ như vậy.
Sầm Tuế Tuế cũng không nhịn được nữa, lạnh mặt nói: “Tôi không biết chị có chuyện gì mà lại đến mắng tôi như vậy, nhưng chị Doanh này, hai chúng ta, ai là người phải xin lỗi ai, trong lòng chị biết rõ rồi đấy.”
Đoạn Doanh còn mạnh miệng, “Tôi chẳng làm gì cả.”
“Tự chị biết.” Giọng Sầm Tuế Tuế nhạt nhẽo, “Nể mặt chị là người đại diện, tôi không muốn làm to chuyện thành ra khó coi thôi.”
“Sầm Tuế Tuế, giờ tôi đang rất khó coi rồi đây, tôi còn quan tâm quái gì?”
Sầm Tuế Tuế nhướng mày, “Thế nên chị có chuyện gì thì nói rõ đi, đừng làm như tôi lừa chị thế.”
“Tốt.” Đoạn Doanh nhếch miệng: “Tôi hỏi cô, hai năm qua cô không gặp vận, không có vai diễn nào ra tấm ra món, tôi cũng không hề bỏ cô đúng không?”
Sầm Tuế Tuế gật đầu, “Vâng.”
“Dăm bữa nửa tháng, tôi lại gọi cho cô hỏi han tình hình, cũng vẫn giúp cô để ý vai diễn thích hợp, đúng không?”
“Vâng.”
“Tôi thừa nhận, tôi không quan tâm nhiều đến cô như mấy nghệ sĩ đang hot kia, nhưng cô phải biết là những người đại diện khác, nếu đồng thời dẫn dắt nhiều nghệ sĩ, thì cũng như vậy cả. Cô chưa nổi tiếng bằng người ta, bị quên một chút cũng là phải.”
Sầm Tuế Tuế vẫn gật đầu, “Đúng, những điều chị nói tôi đều hiểu, tôi cũng chưa bao giờ oán trách.”
Đoạn Doanh dừng lại một lúc, hắng họng hỏi, “Vậy tại sao cô lại đối với tôi như thế?”
Nếu không phải lúc này không thích hợp, Sầm Tuế Tuế đang phải chú ý hình tượng của bản thân, thì cô đã trợn mắt lên mà lườm nguýt người kia rồi.
Cô thật không rõ, do mình nói không dễ hiểu, hay do đối phương không muốn hiểu.
Sầm Tuế Tuế hít sâu một hơi, tự nói với mình không nên tức giận – không nên tức giận, tức giận khiến người ta chóng già. Mười mấy giây sau, cô cười nhạt, “Chị Đoạn, xin hỏi đến cùng tôi đã làm gì, mà để chị phải nói tôi đến mức ấy? Thậm chí không ngại đến tận đoàn phim để gây sự?”
“Tôi không còn là người quản lý nữa rồi.” Đoạn Doanh sâu xa nói, “Sầm Tuế Tuế, cô lấy được quyền phát ngôn của Tinh Nguyệt thì lập tức đá tôi, có phải là hơi quá đáng không.”
Nghe vậy, Sầm Tuế Tuế kinh ngạc, “Chị không còn là người quản lý của tôi á?”
Lâm Xán chen vào một câu, “Tuế Tuế không biết à?”
Sầm Tuế Tuế lắc đầu, “Tôi không biết, mấy hôm nay đều bận rộn như vậy, xong việc quay về là ngủ ngay. Lại nói, có ai nói với tôi là tôi đã thay đổi người quản lý đâu.”
“Ra vậy.” Lâm Xán liếc nhìn Đoạn Doanh, “Cô Đoạn, tại sao cô bị cách chức, chính cô chưa từng kiểm điểm sao?”
“Tôi kiểm điểm?” Đoạn Doanh tức đến phát cười, “Rõ ràng chính là cô ta ăn cháo