Giản Sóc vô cùng đau lòng. Sầm Tuế Tuế sợ sét đánh, rất sợ. Năm đó, khi anh và cô cùng bị rơi vào tay kẻ kia, vì chọc hắn ta mất hứng nên cô bị hắn ấn đầu bắt quỳ trong đêm mưa, mãi đến tận khi van xin thì hắn mới tha.
Giản Sóc nhắm mắt, hai tay ôm chặt Sầm Tuế Tuế: “Không sao đâu, có anh đây, sau này sẽ luôn có anh.”
Ngón tay cô gãi gãi eo anh, “Lúc đi công tác thì sao?”
“Đi công tác cũng cho em đi cùng.”
Sầm Tuế Tuế khẽ cười: “Em có hâm đâu? Không ở lại thành phố S sáng sủa khô ráo mà lại theo anh đến những chỗ mưa to gió lớn làm gì?”
Giản Sóc ngỡ ngàng khi thấy Sầm Tuế Tuế suy nghĩ đâu đâu. Ý anh là, sau này đi đâu cũng đều muốn cô đi cùng, muốn ở bên cô cơ mà. Mà thôi quên đi, giờ nói những cái này sát phong cảnh chết đi được. Giản Sóc giơ tay dịch dịch chăn phía sau đầu Sầm Tuế Tuế: “Ngủ đi, anh bảo vệ em.”
“Vâng.” Sầm Tuế Tuế sượt qua ngực anh, thay đổi một tư thế thoải mái, nhắm mắt lại, dần dần buồn ngủ.
Cô thoải mái, nhưng Giản Sóc thì không. Có người đẹp trong lòng, cũng chính là người đẹp đã nhớ nhung mười mấy năm, và còn là bà xã hợp pháp của mình, nếu nói không suy nghĩ viển vông thì chẳng bằng nói là “không được”. Anh nhắm mắt, lặng lẽ hít thở thật sâu, hít thở hít thở. Mười mấy phút sau, xao động trong lòng mới từ từ bị ép xuống. Giản Sóc nghĩ, ngủ đi, ngủ say là được rồi, tay vỗ nhẹ lên lưng Sầm Tuế Tuế hai lần, làm cô an tâm.
Nhưng Giản Sóc mới thiu thiu thì ngoài trời lại “Đoàng” một tiếng. Đợt này vừa có vừa có sét, còn to hơn sáng hơn nhiều. Bầu trời ngoài cửa sổ được chiếu sáng hơn một nửa, chớp lóe rất lâu không hết. Giản Sóc vừa định ra đóng cửa sổ thì nghe thấy bên ngoài có tiếng bùm bùm rất to, cảm giác như ngàn vạn con ngựa đang rầm rập chạy. Trong phút chốc, anh đột nhiên nhớ được đây là âm thanh gì, lập tức chạy về giường, “Tuế Tuế!”
Giản Sóc cuống lên. Sầm Tuế Tuế dụi mắt, làu bàu gọi “Anh Sóc.”
“Tuế Tuế!” Anh vừa kịp ôm cô thì mái nhà trên đỉnh đầu đã phát ra tiếng kêu răng rắc.
–
Từ sáng sớm, mắt phải Đường Tống đã nháy không ngừng. Tuy rằng anh ta không tin cái gọi là “Mắt trái nháy tài, mắt phải nhảy tai”, nhưng cứ nháy liên tục như này cũng không phải chuyện hay.
Lúc ăn sáng, Đường Tống thường xem tin buổi sáng, hôm nay cũng vậy, anh ta mở TV.
“Bị ảnh hưởng bởi mấy ngày mưa to liên tục, rạng sáng nay khu vực Thương Sơn xuất hiện lở đất, đội cứu hộ đã đến hiện trường…”
Đường Tống nghe rõ bản tin, thời gian địa điểm cũng rõ ràng, nhưng hợp chung lại với nhau lại làm anh ta bối rối. Hai giây sau, anh ta ném đôi đũa trong tay, lấy di động ra gọi Giản Sóc, điện thoại vẫn không kết nối được như cũ.
Đường Tống lập tức lao ra ngoài.
Lâm Nguyệt và Giản Chính Quốc cũng thấy tin tức, Lâm Nguyệt còn nói: “Ôi chao, mong là không có người nào bị thương vong, tôi nhớ Thương Sơn vẫn có hộ dân sinh sống thì phải?”
Giản Chính Quốc đáp lời, “Đúng, mấy năm trước lúc chúng ta đi Thương Sơn, nhớ là có mấy chục nhà tạo thành một thôn nhỏ.”
Lâm Nguyệt chắt lưỡi, “Thiệt hại thì cũng thôi, cứ không thương vong là tốt rồi.”
“Ừ.” Giản Chính Quốc suy nghĩ một lát, rồi gọi điện thoại cho Đường Tống, “Đường Tống à.”
Đường Tống nỗ lực kiềm chế nỗi hoảng sợ trong lòng, “Vâng, bác Giản.”
Giản Chính Quốc: “Cậu có xem được tin lở đất ở Thương Sơn không?”
“Có ạ.”
“Cậu hỏi thăm xem, nếu cần, tập đoàn Ức Cảnh có thể quyên góp.”
“Vâng ạ.”
“Ừ, làm luôn đi.”
“Vâng ạ.”
“Này đợi chút” Lâm Nguyệt kêu lên, cầm điện thoại, “Đường Tống này, mấy hôm nay tôi không sao liên lạc được với Giản Sóc? Nó đang ở đâu?”
Đường Tống không hề suy nghĩ lâu, “Sếp vừa về ạ, vẫn đang lo xử lý nốt việc bên nước M.”
“Thế à.” Lâm Nguyệt cũng không nghi ngờ, dù sao con trai bà vẫn luôn bận bịu. Bà dặn Đường Tống, “Cháu nói với Giản Sóc, chú ý giữ gìn sức khỏe, có rảnh thì đưa bạn gái về ăn cơm với hai bác.”
Đường Tống: “Vâng ạ, cháu sẽ chuyển lời cho sếp.”
“Thế thôi, cháu đi giúp đi.”
“Vâng ạ.”
Lâm Nguyệt cúp điện thoại, trả máy lại cho Giản Chính Quốc, ôm ngực, “Ông này, sao từ sáng tim tôi cứ đập thình thịch ấy?”
“Thấy không khỏe à?”
“Cũng không hẳn.” Lâm Nguyệt cau mày, “Chỉ thấy bứt rứt khó chịu.”
Giản Chính Quốc nói “Ăn xong tôi với bà đi bệnh viện xem sao.”
“Thôi, không cần đâu, tôi chỉ nói với ông thế thôi, chắc tý là khỏe.”
“Ừ, thế bà chú ý một chút, hôm nay tôi ở nhà, thấy không thoải mái thì nói ngay nhé.”
“Được.”
–
Đường Tống cho người đi hỏi thăm, biết người phụ trách đội cứu hộ đi Thương Sơn là đội trưởng quân đội, sau đó gọi điện thoại qua rói rõ tình huống. Đội trưởng trầm mặc chốc lát, lập tức đồng ý cho Đường Tống đi theo.
–
“Khụ” Sau tiếng ho khan, Giản Sóc tỉnh lại, giật giật cánh tay, Sầm Tuế Tuế vẫn nằm trong vòng tay anh. “Tuế Tuế, Tuế Tuế?” Anh chậm rãi chống tay dậy, gọi vài tiếng, cô cũng từ từ tỉnh lại.
“Anh Sóc…” Cô nghiêng đầu, “Đây là đâu?”
Giản Sóc suy tư, “Lúc anh ôm em ngã xuống, chúng ta đang ở trên giường.” Anh ngẩng đầu nhìn bốn phía, không xác định được đang là lúc nào, xung quanh hai người chỉ còn lại một tấm gỗ nhìn không ra hình thù gì. Giản Sóc nhớ lại tình huống lúc đó, anh xoay người lại ôm được Sầm Tuế Tuế, sau đó chỉ nghe được những tiếng rầm rầm, cảm giác đầu tiên chính là nhà sắp sập, ngay sau anh và cô ngã xuống, theo đó có cả cái bàn ở cạnh giường. Bây giờ nhìn cảnh tượng này, chắc là bàn và giường đồng thời sụp xuống một khe hở.
“Tuế Tuế, có thấy đau chỗ nào không?” Chỗ này rất nhỏ hẹp, mà không có ánh sáng.
Sầm Tuế Tuế cẩn thận cử động tay chân,