Edit: Châu || Beta: Bông
Trên xe, Sầm Tuế Tuế lướt Weibo, xem tin mới nhất từ tài khoản chính thức của đoàn phim《Tìm Em》, cô chia sẻ bài, đồng thời kèm theo biểu tượng vẻ mặt [đẩy đẩy kính mắt].
– Ồ? Chị gái có ý gì đây? Bảo mọi người đoán sao?
– Mị đợi từ lúc chuẩn bị thử vai cơ, a a a a, bao giờ mới chiếu phim đây!
– Tuế Tuế cố lên!
– Chắc chỉ mình tớ hỏi câu này nhỉ, trên poster là Sầm Tuế Tuế và Thẩm Chấn Hiên à?
– Chị gái không chỉ có vóc người đẹp, mà tay cũng cực đẹp nhé!
Sầm Tuế Tuế lướt bình luận, khẽ cười thành tiếng. Giản Sóc ngoảnh sang: “Đang xem gì thế?”
Cô hào phóng giơ màn hình điện thoại cho anh xem, “Này, khen tay em đẹp đấy.”
Giản Sóc nhìn áp phích quảng cáo, rồi cúi đầu duỗi tay mình ra, đặt cạnh tay Thẩm Chấn Hiên trên ảnh, “Cái nào đẹp hơn?”
“Đồ trẻ con.” Cô cười nhạo, “Anh từng này tuổi rồi mà còn tị với đứa trẻ à, Thẩm Chấn Hiên nhỏ tuổi hơn anh nhiều đấy.”
Giản Sóc nắm chặt tay Sầm Tuế Tuế, năm ngón tay luồn vào giữa các ngón tay cô, “Tuế Tuế, chừng nào em về đoàn phim?”
Sầm Tuế Tuế nghiêng đầu tựa vào anh, “Ngày mai, đạo diễn Lâm cho em nghỉ thêm một ngày, sáng sớm mai chị San San và Tiểu Nguyệt sẽ đến đón em.”
“Anh đưa em nhé.”
“Không cần đâu.” Cô nhìn anh, “Anh đừng đưa, tự em đi là được rồi, bằng không chúng ta lại đưa đưa tiễn tiễn, lâu lắm.”
Giản Sóc mất hứng thấy rõ. Sầm Tuế Tuế cười trộm, nhẹ nhàng nói, “Không sao đâu, em quay xong rất nhanh thôi.”
Anh còn chưa chịu nói chuyện, cô cười nhẹ, nói tiếp, “Em đi quay chuyện xưa của anh còn gì, anh mà còn như vậy, em không vui đâu.”
“Em không vui cái gì?” Anh lườm cô, “Đoàn phim có lắm trai đẹp như vậy, anh mới phải không vui đây này”
Sầm Tuế Tuế ngạc nhiên. Giản Sóc đang ghen à?
Cô cười, giơ tay xoa mặt anh, “Anh đẹp trai nhất, trong lòng em, không ai có thể đẹp trai hơn anh, được chưa?”
Giản Sóc nhếch môi, kéo tay cô xuống, “Thế còn tạm được.”
“Đáng ghét.” Sầm Tuế Tuế cười, nắm ngược tay anh.
Giản Sóc nói, “Chúng ta phải nằm viện, tuy hàng ngày Đường Tống đều mang tài liệu tới, nhưng cũng có một số việc anh phải đích thân xử lý, vì thế… chắc anh sẽ không thường xuyên đi phim trường thăm em được đâu.”
“Thật không?”
Giản Sóc nhíu mày, “Sao anh thấy hình như em lại vui thì phải?”
“Em có đâu” cô chối, “Ngược lại, thật ra em rất muốn anh tới thăm, nhưng mỗi lần anh đến, em liền căng thẳng, NG, anh nỡ lòng nhìn đạo diễn mắng em à?”
“Ông ta mà dám!”
Sầm Tuế Tuế bị Giản Sóc chọc cười, ôm bụng ngã vào người anh, “Anh, giờ anh như thanh niên mười mấy ý, sao lại ăn nói như trẻ con thế.”
Giản Sóc vừa bực mình vừa buồn cười. Anh vì cô mới tức giận, mới ghen, thế mà đồ vô lương tâm này lại còn cười.”Cứ cười đi…”
Anh giơ hai ngón tay bóp mũi cô, Sầm Tuế Tuế vội vã xin tha, “Em sai rồi, sai rồi, anh tha cho em đi!”
Giản Sóc hừ một tiếng, lúc này mới tốt bụng buông lỏng tay. Sầm Tuế Tuế xoa lỗ mũi, còn không quên trừng mắt với Giản Sóc. Hai người nhìn nhau, rồi cùng bật cười.
“Bà, bà chủ, đến nhà rồi ạ.” Đường Tống thực sự không muốn cất tiếng chút nào. Thật sự đấy. Nếu không phải lái xe, anh ta thà bịt tai bịt mắt lại từ đầu, không nghe không nhìn thấy mới tốt. Ông chủ kiểu gì thế này? Lần nào anh ta lái xe, ông chủ cũng ngồi ngay phía sau vung thức ăn cho chó. Mà ông vụng thì ông đóng tấm che lên mà vụng, đây không.
Đường Tống trầm mặc, nói móc mỉa trong lòng đến hơn trăm câu, nhưng cuối cùng câu dám nói ra, chỉ là câu nói kia “Sếp ơi đến nhà rồi.”
Sầm Tuế Tuế liếc ra ngoài cửa sổ, “Đúng là đến thật.”
Đường Tống nghẹn lời, “Đúng vậy bà chủ, đến ‘thật’.”
Sầm Tuế Tuế quay đầu nhìn Đường Tống, cứ thấy lời người này là lạ. Giản Sóc thì đã mở cửa xuống xe.
“Anh Sóc, chờ em với.”
Giản Sóc lấy va li hành lý ra, “Đường Tống, cậu về đi, tôi và Tuế Tuế tự vào, sáng mai trở lại đón tôi.”
“Vâng, sếp” anh ta chờ xe cửa đóng lại, chỉ để lại câu “Tạm biệt sếp, bà chủ”, rồi đạp chân ga, lái xe đi thẳng.
Sầm Tuế Tuế nhìn theo xe đang đi xa dần, thấy hơi nghi hoặc, “Em có cảm giác, hình như Đường Tống không thích chúng ta ở cùng nhau thì phải?”
Đương nhiên Giản Sóc biết lý do Đường Tống chạy trối chết. “Tuế Tuế,” anh cười gọi cô, “Đi thôi, vào nhà.”
“Vâng”
–
Sau khi vào nhà, hai người ngừng tám chuyện, bắt đầu tập trung dọn dẹp. Dì Trương sẽ đến quét tước theo định kỳ, hai người chỉ cần thu dọn đồ riêng của mình là được.
Phòng để áo, mũ ở bên trong. Sầm Tuế Tuế và Giản Sóc chia sang hai bên, mang theo quần áo của mình.
“Anh Sóc.” Sầm Tuế Tuế nói, “Lần đầu em tới, nhìn phòng để quần áo mà phát sợ đấy”
“Làm sao?” Giản Sóc đang treo áo sơ mi.
Sầm Tuế Tuế cười quay đầu lại, “Giống phòng để đồ trong giấc mơ của em như đúc.”
Giản Sóc cong môi, “Em thích là tốt rồi.”
Sầm Tuế Tuế làm xong trước, liền đến giúp Giản Sóc. “Anh Sóc, lần sau đừng mua nhiều đồ cho em như vậy nhé.” cô vẫn luôn nhìn quần áo, không nhìn anh.
“Tại sao?” anh cảm giác được, dường như cô không thích lắm.
Sầm Tuế Tuế lắc đầu, giơ tay sờ chóp mũi, “Thực ra thì cũng không sao… nhưng em thường đi đóng phim ở ngoài, nhiều đồ như này chẳng biết mặc tới khi nào, anh xem đây, đến nhãn mác còn chưa gỡ ra đây này.”
Cô ngại chưa nói thật, dù sao cũng chỉ là kết hôn theo hợp đồng, coi như từng đồng sinh cộng tử, Giản Sóc đối với cô rất tốt, nhưng hợp đồng chính là hợp đồng. Chính bởi vì anh đối với cô quá tốt, nên cô mới thường xuyên quên mất quan hệ thực sự của hai người.”
“Tuế Tuế.”
“A!” Sầm Tuế Tuế xoa bụng, “Em hơi đói.” Cô nhìn Giản Sóc, “Em xuống tầng làm đồ ăn, anh có ăn không?”
Giản Sóc dừng một chút, gật đầu, “Em xuống trước đi, anh xuống giúp ngay.”
“Vâng, cũng không có gì, không cần vội.” Nói xong, cô nhanh chóng rời đi. Ra khỏi tầm mắt anh rồi, bước chân cô mới chậm lại. Nhớ lại khoảng thời gian ở bệnh viện, cô cười gượng gạo. Lại coi mình thực sự là vợ Giản Sóc rồi.
Mấy phút sau, Giản Sóc xuống hỗ trợ. Sầm Tuế Tuế vẫn mang dáng vẻ nhẹ nhàng tươi tỉnh,