Sau ba tiếng đi trong rừng, hai đội cùng dừng lại tạm nghỉ, chuẩn bị bữa trưa, tiện thể phát trực tiếp. Trong số bảy người thì Lương Viễn lớn tuổi nhất, bốn mươi và Thẩm Chấn Hiên ít tuổi nhất, mới mười tám. Theo lý thuyết, tuổi trẻ phải khỏe hơn, nhưng qua nửa ngày hành trình, người trẻ nhất trong đoàn là Thẩm Chấn Hiên lại là người đầu tiên không chịu nổi.
Bảy người phân công rõ ràng, người nhóm lửa, người nhặt củi nấu cơm. Ba cái di động được dựng ở ba góc, gần như có thể quay hết hoạt động của họ.
Mọi người tập trung làm việc được phân công, hầu như không ai tương tác với fan hâm hộ, cho nên cũng không thấy được toàn bộ màn hình đều chi chít bình luận.
– Các anh trai đều là siêu nhân, sao làm cái gì đều giỏi thế, lên trời xuống biển xuyên rừng rậm, quả thực không gì không làm được.
– Đúng, năm ngoái trong chương trình thấy các anh trai bơi, kém tý là lập kỷ lục hay sao ý nhở?
– Nhân đây cũng không thể không đề cập tới lần trước các anh nhảy dù, thật sự rất đẹp trai a a a a a a!
– Tuế Tuế cũng giỏi nhỉ, cô gái duy nhất trong bảy người, giờ cũng theo mọi người cùng nhau nhóm lửa nấu cơm, chịu vất vả tốt phết.
– Nói thế cũng nói? Đây là chương trình có tính thách thức, có phải trong nhà đâu, không chịu được thì thôi đi?
– Này này này, sao cô ác ý kinh thế?
– Tôi nói sai à? Chương trình này không thích hợp với nữ,quá phiền, đã yếu lại lắm chuyện, làm người ta bị liên lụy.
– Ha ha, Sầm Sầm nhà ta cần cô cưu mang à, hay cần cô chiếu cố? Người ta cần cù chịu khó, thật thà, cố gắng hết mình, người ta ăn cơm nhà cô à, hay đi đường nhà cô? Gớm toàn lo chuyện bao đồng. Nghe là biết sống không được như ý, cho nên mới tới đây tìm cảm giác tồn tại chứ gì?
– Đồng ý, có thể nhìn ra là mấy anh trai rất tốt với Tuế Tuế, cho thấy tính cô ấy rất được, nếu không anh Vệ Soái sẽ không nhường ống kính cho đâu.
– Giờ là năm nào rồi mà còn coi thường phái nữ? Nam nữ bình đẳng hiểu không?
– Không phải.
– Tuy nói ai cũng quyền tự do ngôn luận, nhưng đừng ác mó quá, khuyên cô hiền lành lại chút đi.
– Hiền lành +1
Sầm Tuế Tuế tranh thủ ngó qua, cười, “Rất cảm ơn mọi người đã yêu quý, đừng ai tức giận nha… cũng đừng cãi nhau, các đàn anh đều rất tốt và rất quan tâm đến tôi.” “Đúng đấy… tôi được ưu tiên nhiều, chẳng lẽ không thể thừa nhận điều này sao?” cô buồn cười, lời nhắn này đại khái là nhắn cho người kia đi.
Người đó đã đổi tài khoản, tiếp tục bình luận rất nhiều, tổng thể đều nhằm vào một ý, ‘phái nữ chỉ liên lụy phái nam, còn muốn mọi người đều phải chăm sóc mình cơ, làm thế mà không biết xấu hổ. ’
“Vị này… Khụ, tôi không đọc id của bạn, tôi nghĩ bạn nói không đúng… chẳng lẽ phái nữ chỉ làm liên lụy phái nam thôi à? Xã hội bây giờ đều nói nam nữ bình đẳng mà… Hơn nữa các đàn anh chăm sóc tôi, tôi là lớp đàn em, tôi biết ơn từ tận đáy lòng, lấy đó để tiếp tục cố gắng. Hi vọng mọi người ủng hộ nhiều hơn.” Cô nhấc một cái di động lên, xoay ống kính chuyển qua sáu người kia. “Các đàn anh chào hỏi nào.” Bắt đầu từ Lương Viễn, sau đó đến Thẩm Chấn Hiên, mọi người cùng vẫy tay chào với ống kính, trong lúc đó vẫn còn tranh cãi với nhau. Sầm Tuế Tuế cũng vẫy tay với mọi người, rồi kết thúc phát trực tiếp.
Thẩm Chấn Hiên cũng kết thúc phát bên mình, mấy người cũng quây vào một chỗ ăn trưa.
“Chúng ta có nghỉ một lúc không? Chợp mắt một lát.” Vệ Soái đề nghị.
Vừa dứt lời, Lương Viễn và Vương Tiểu Cảnh mỗi người ném cho anh ta một hạt dẻ “Mới thế đã muốn nghỉ rồi!”
Vệ Soái trề môi, “Tôi lo Tuế Tuế mệt thôi chứ?”
Sầm Tuế Tuế cười, “Không sao ạ, em đi được.”
Rồi cô nhìn Thẩm Chấn Hiên đang uể oải, “Chấn Hiên, em thế nào? Có đi tiếp được không?”
Thẩm Chấn Hiên gật đầu.
Bình tĩnh mà xét thì thể lực thanh niên Thẩm Chấn Hiên đúng là không theo kịp mấy người Lương Viễn. Theo lời Lương Viễn, thế hệ thần tượng thời nay đa số đều khá xốc nổi, hơn nữa vì tăng lượt theo dõi, thường chỉ lo nhận quảng cáo, bay tới bay lui, rất ít người đi vào chiều sâu, tự rèn luyện mình. Mặc dù là nam thần tượng có cơ bụng, nhưng đại đa số đều luyện trong phòng gym cả. Còn như Lương Viễn, Vương Tiểu Cảnh thì lại là phái thực lực.
Tiêu Tử Uyên ăn xong trước, bèn rút bản đồ trong balo sau lưng ra xem, sau đó chỉ vào một chỗ có đánh dấu, “Chúng ta không nên nghỉ, cần nhanh chóng đi tiếp đến nơi dựng trại nghỉ đêm, nếu mới được đấy sớm, nghỉ sớm thì tốt hơn.”
“Được.”
Mọi người tăng tốc ăn cơm, sau đó dọn dẹp, rồi tiếp tục lên đường.
–
Tổ chương trình đã thu xếp nơi dựng trại nghỉ đêm từ trước, hơn nữa cũng động chân động tay vào chỗ đó một chút.
Tuy tổ chương trình không nói chuyện này cho khách mời, nhưng họ vẫn đảm bảo khách mời an toàn. Đừng nhìn đạo diễn Vương nói chuyện có vẻ qua loa, nhưng liên quan đến vấn đề an toàn, thì vẫn phải kiểm tra nhiều lần.
Trời tối dần, mọi người đã đi suốt một ngày, ai cũng mệt mỏi. Mỗi người đều cầm một cành cây làm gậy chống. Sầm Tuế Tuế quay đầu nhìn mấy người quay phim, thầm tặc lưỡi, bọn họ chỉ đi đã mệt, người quay phim còn vác máy, thế mà không thấy kêu ca gì, thật là phục.
Thẩm Chấn Hiên nói không ra hơi, cố hết sức đi theo mọi người. Càng đi, cậu ta càng thấy Sầm Tuế Tuế giỏi. Cô là nữ, mà xem ra còn khỏe hơn cậu nhiều.
“Kia rồi.” Thôi Miểu dừng lại, chỉ lên phía trước. Mọi người cùng nhìn sang, phía trước có hai lá cờ, một mặt lá cờ in dòng chữ【Có dám không?】, mặt kia là ảnh Thẩm Chấn Hiên và Sầm Tuế Tuế.
Sầm Tuế Tuế, Thẩm Chấn Hiên: “…” Cái quỷ gì! Nhìn cái mặt mình bay trong gió trông ghê chết! Mặt trông méo mó!
Thẩm Chấn Hiên trề môi, “Chị Tuế Tuế này.”
“Gì?”
“Công bằng mà nói, em thấy hơi xấu.”
Sầm Tuế Tuế nhìn kỹ, rồi gật đầu, “Chị cũng nghĩ vậy.”
Bức ảnh đúng là vô đối. Nếu chọn bức bình thường để chỉnh sửa thì cũng không nói làm gì, nhưng lá cờ lại chọn ảnh tạo hình trong phim 《Tìm Em》. Có thể nhận thấy, nếu tả bằng bốn chữ mặt mày xám xịt thì đã là nói nhẹ đi rồi.
Vệ Soái thốt lên, “Đó là hai em à?”
Sầm Tuế Tuế khó khăn gật đầu thừa nhận, “Là phim điện ảnh 《Tìm Em》 mà em và Chấn Hiên hợp tác, trong phim, hai chúng ta đều bị bán đi, hai tấm ảnh này…là sau khi bị ngược đãi.”
“Thảm như vậy???”
Vệ Soái nghe Sầm Tuế Tuế nói xong thì còn định hỏi thêm nội dung phim, nhưng bị Tiêu Tử Uyên ngăn lại. “Dựng lều trước đã, làm xong tán gẫu tiếp. Vệ Soái đừng hỏi nữa.”
Vệ Soái cười ha ha, “Các anh không tò mò à?”
“Có.” Tiêu Tử Uyên lườm anh ta, “Chính vì có, nên