Edit: Ngọc || Beta: Bông
Sầm Tuế Tuế cảm thấy mình đúng là một người bội tình bạc nghĩa khốn kiếp.
Giản Sóc nói xong câu kia thì cũng không nói thêm gì nữa.
Vài sợi tóc trên trán rũ xuống chắn ngang tầm mắt, mắt hơi híp lại, trông rất tội nghiệp!
Sầm Tuế Tuế khẽ nhếch khóe miệng, mặc dù cô biết bộ dạng này của Giản Sóc có khả năng là 80%, không, 90% là giả vờ, nhưng cô vẫn cảm thấy đó là lỗi của mình.
Sầm Tuế Tuế nghĩ có thể là vì người trước mặt này là kim chủ của mình đi.
“Ừ thì…” Sầm Tuế Tuế cúi đầu, nhấn mở điện thoại chuyển tiếp lịch trình mà Khương San đã gửi cho cô qua cho Giản Sóc, cất giọng yếu ớt, “Thật ra cũng không có đi lâu, em vẫn có thời gian để nghỉ ngơi mà.”
Giản Sóc hừ hừ tỏ vẻ bất mãn, nhưng vẫn nhìn chăm chú vào lịch trình của Sầm Tuế Tuế.
Một lúc lâu sau, Giản Sóc cau mày, “Hơi vội thì phải.”
“Không còn cách nào khác mà.” Sâm Tuế Tuế co chân, tay đặt lên vai Giản Sóc mượn lực: “Bây giờ đã là tháng Chín rồi, thêm một tháng cho cái này nữa thì sít sao một chút cũng được mà.”
Giản Sóc không lên tiếng.
Thật ra thì anh biết rõ Sầm Tuế Tuế nói đúng, dù sao các nghệ sĩ khác cũng đến đây.
Nhưng chỉ là anh không thể chịu đựng được khi để vợ mình phải làm việc vất vả.
Anh kiếm được nhiều tiền như vậy, cũng không phải để cho vợ mình tiêu sao? Bây giờ thì hay rồi, vợ anh lại muốn ra ngoài cực khổ kiếm tiền.
Giản Sóc đã hoàn toàn quên đi thỏa thuận kia, hay cũng có thể nói là anh cố ý quên chuyện đó đi.
Giản Sóc cất điện thoại, ôm lấy vai Sầm Tuế Tuế, “Đi ăn cơm trước đi.”
Sầm Tuế Tuế cười híp mắt, “Anh đồng ý rồi à.”
Cô đang dùng câu trần thuật.
Giản Sóc dừng chân một lát, sau đó khôi phục lại bình thường, “Em muốn hiểu thế nào thì hiểu.”
Sầm Tuế Tuế chủ động vươn tay ôm eo anh, ghé sát vào người anh, “Hì hì, anh Sóc là tốt nhất~.”
“Ừm——” Giản Sóc thấp giọng nói, “Đang ở công ty, chú ý hành động cử chỉ một chút nào.”
“Ồ——” Sầm Tuế Tuế chậm rãi bỏ tay ra, “Vậy thì anh buông ra đi~ sẽ ảnh hưởng không tốt đó.”
Lời còn chưa dứt, Giản Sóc đột nhiên giơ tay bắt lấy tay cô, đè lại bên eo mình, nghiêm túc nói, “Vợ anh ôm anh cũng không có gì là to tát cả.”
“Phì!”
Sau khi cả hai có một bữa trưa khá vui vẻ thì Giản Sóc liền nói với Đường Tống rằng anh sẽ không tới công ty.
Đường Tống: “…”
Sếp đã kết hôn thật là quá đáng mà! Mất trí quá rồi!
Buổi chiều, Giản Sóc lái xe chở Sầm Tuế Tuế về nhà.
Giản Chính Quốc không có ở đây, còn Lâm Nguyệt với Trương Di đang ở trong bếp nghiên cứu món điểm tâm mới.
“Mẹ, tụi con về rồi.”
Lâm Nguyệt nghe thấy giọng Sầm Tuế Tuế còn tưởng ảo giác, hai tay cầm nắm bột bước ra.
“Sao hai đứa lại về vào lúc này?”
Sầm Tuế Tuế cười, “Vì nhớ mẹ đó ~”
“Ôi chao, cái miệng nhỏ này ngọt quá đi.” Lâm Nguyệt gọi Sầm Tuế Tuế, “Mau tới đây, mẹ với Trương Di mới nghiên cứu ra món điểm tâm mới, đúng lúc mâm đầu tiên đã ra lò rồi.”
“Oa!” Hai mắt Sầm Tuế Tuế sáng lên, vội vàng đi ngang qua Lâm Nguyệt, “Mẹ, mẹ thật lợi hại đó!”
Lâm Nguyệt cong môi, “Đây không phải là món con thích ăn sao, mẹ ở nhà không có việc gì làm nên cứ suy nghĩ vẩn vơ.”
Sầm Tuế Tuế tựa vào vai Lâm Nguyệt: “Con thật thật thật sự rất yêu mẹ!”
“Đứa nhỏ ngốc này.”
Thậm chí Lâm Nguyệt còn không hề gọi một tiếng Giản Sóc, hoàn toàn là dáng vẻ muốn làm mọi thứ vì con dâu.
Giản Sóc thấy vậy, nói câu “Đến thư phòng” rồi rời khỏi chỗ này.
Lâm Nguyệt đóng cửa phòng bếp lại, hỏi Sầm Tuế Tuế, “Hai đứa cãi nhau hả? Sao nhìn nó có vẻ mất hứng vậy?”
“Tụi con không có cãi nhau đâu.” Sầm Tuế Tuế kinh ngạc, “Mẹ cũng nhìn ra à?”
“Có.” Lâm Nguyệt bỏ vắt bột xuống, sau đó đi về phía bồn rửa tay, nói với Sầm Tuế Tuế: “Nó ấy à, chính là một đứa tham công tiếc việc, mặc dù sau này khi đã kết hôn với con thì có đỡ hơn nhiều, nhưng trong lòng nó công ty vẫn nặng hơn.”
Lâm Nguyệt nói, “Giản Sóc có một cái tật, khi có chuyện phiền lòng sẽ vào thư phòng ngồi, lúc nào nghĩ thông mới ra.”
Sầm Tuế Tuế nhíu mày, “Nhưng ngày thường anh Sóc vẫn vào thư thòng ngồi mà?”
“Không giống nhau.” Lâm Nguyệt giơ tay điểm lên chóp mũi Sầm Tuế Tuế, “Con tiếp xúc với nó nhiều một chút là sẽ hiểu thôi.”
Sầm Tuế Tuế đỏ mặt đáp “Vâng”.
Cùng lúc đó, Trương Di gọi Lâm Nguyệt, “Phu nhân, được rồi này.”
Lâm Nguyệt kiểm tra một chút, hài lòng gật đầu một cái, cũng không tệ lắm.
Lâm Nguyệt dọn điểm tâm ngọt vừa làm xong ra khay, đưa cho Sầm Tuế Tuế, “Đi đi, đi lên dỗ dành nó đi.”
Sầm Tuế Tuế nhận lấy, vẻ mặt một lời khó nói hết, “Dùng điểm tâm ngọt ạ?”
“Thiếu phu nhân, ăn chút ngọt sẽ khiến tâm trạng tốt lên đó.”
“Hả?”
Lâm Nguyệt vỗ vai Sầm Tuế Tuế, “Đi đi”.
Sầm Tuế Tuế nửa tin nửa ngờ ra khỏi phòng bếp, khi sắp bước lên trên, còn lẩm bẩm, “Không phải anh Sóc không thích ăn đồ ngọt sao?”
Sầm Tuế Tuế khẽ gõ cửa hai lần, Giản Sóc ở bên trong kêu vào.
“Anh Sóc.”
“Ừ?” Giản Sóc quay đầu.
Sầm Tuế giơ cái khay trong tay, “Mẹ bảo em mang điểm tâm ngọt lên.”
Giản Sóc cau mày lại, đi tới chỗ Sầm Tuế Tuế, “Có phải mẹ nói với em là ăn chút ngọt, tâm trạng sẽ tốt lên không?”
“Đúng vậy.” Sầm Tuế Tuế ngoan ngoãn gật đầu.
Giản Sóc cong môi, nhận lấy khay trên tay cô để sang một bên, sau đó hai tay nắm eo Sầm Tuế Tuế, dùng sức đặt người lên bàn đọc sách.
“A~” Sầm Tuế Tuế vội vàng vịn vai anh, chờ ngồi vững lại mới mềm mại hỏi anh, “Làm sao vậy ~”
Sầm Tuế Tuế ngồi nên cao hơn tí, Giản Sóc lại cúi xuống, tầm mắt hai người gần như là cùng một hàng.
Giản Sóc nhìn vào mắt cô.
Sầm Tuế Tuế đối diện với ánh mắt của anh một lúc, không chịu nổi mà quay đầu đi trước.
Giản Sóc giơ tay lên, hai ngón tay niết cằm cô lại, làm cô quay lại lần nữa.
Sầm Tuế Tuế cảm thấy mặt mình đang nóng lên, giọng bất giác mềm mại, “Anh… Anh làm gì vậy~”
Yết hầu Giản Sóc chuyển động, “Tuế Tuế”.
“Vâng.”
“Mẹ nói ăn nhiều đồ ngọt tâm trạng sẽ tốt lên, anh muốn thử một lần.”
“Vậy, anh mau ăn đi.”
Giản Sóc cúi đầu cười, sáp lại gần Sầm Tuế Tuế, “Nhưng mà, anh không muốn ăn vị dâu tây.”
“Vậy anh muốn ăn gì?