“Chạy? Sao lại chạy?” Giản Chính Nghị ba bước thành hai xông tới, giơ tay nắm lấy cổ áo của Giản Chính Bình: “Không phải chú đã phái người đi trông chừng nó rồi sao?”
“Dạ, đúng vậy.” Giản Chính Bình cũng luống cuống: “Nhưng lúc em tới đó thì ba kẻ canh giữ đều ngã xuống đất, cửa cũng mở, tiểu Hách cũng chẳng thấy đâu.”
Giản Chính Nghị dùng sức đẩy Giản Chính Bình ra, giơ tay lên tát ông ta một cái: “Đồ vô dụng! Phế vật!”
Giản Chính Bình che mặt, trong mắt chợt lóe lên vẻ thù hận, nhưng rồi mau chóng biến mất.
“Hai người đừng ầm ĩ nữa.” Hách Duyệt cau mày, “Đã lớn tuổi vậy rồi mà sao có thế cũng không nhịn được?”
“Nếu cô kiềm chế hay thế thì cô nghĩ cách đi!” Vốn dĩ Giản Chính Nghị đang vì những chuyện gần đây mà tâm trạng vô cùng buồn bực, hơn nữa lại không hài lòng với thái độ của Hách Duyệt nên giọng càng mất kiên nhẫn: “Hay là cô nói thử xem anh của cô có thể đi đâu chứ?”
Hách Duyệt giễu cợt: “Còn có thể đi đâu đây, đương nhiên là đi gặp Tổng giám đốc Giản rồi.”
“Không thể nào!” Giản Chính Bình hét lên, “Nếu nó đi tìm Tổng giám đốc Giản, thì không phải chúng ta xong rồi sao?”
Hách Duyệt chỉ vào hai người: “Là các ông xong chứ không phải tôi. Tôi chẳng qua chỉ tụ họp với bạn của mình thôi, đừng có lôi tôi vào.”
Giản Chính Nghị cười nhạt: “Chỉ tụ họp thôi? Cô muốn gặp cũng phải xem bạn cô có đồng ý không mới được, người làm cô ta hôn mê rồi bắt tới đây là cô mà.”
Hách Duyệt vẫn thờ ơ: “Tùy mấy ông nói sao cũng được.”
Nói xong, Hách Duyệt chắp tay sau lưng đi ra ngoài.
“Cô đi đâu?” Giản Chính Nghị gọi cô lại, “Chuyện đã đến mức này rồi, không ở lại cùng nghĩ cách mà còn đi đâu nữa?”
Hách Duyệt không quay đầu lại, đưa lưng về phía hai người phất tay một cái: “Tôi muốn về nghỉ ngơi, hai ông từ từ suy nghĩ đi.”
“Anh hai.” Giản Chính Bình tiến lên một bước, đứng bên cạnh Giản Chính Nghị, đè thấp giọng nói: “Tại sao chúng ta phải bị cô ta kiềm hãm như vậy chứ? Chi bằng chúng ta…”
Giản Chính Bình làm động tác “giơ tay chém xuống.”
Giản Chính Nghị cau mày, mấy giây sau, Giản Chính Nghị gật đầu một cái.
Nhà họ Giản.
Giản Sóc ngồi trên ghế sofa, mười ngón tay đan chéo nhau đặt trên trán.
Lâm Nguyệt và Giản Chính Quốc ngồi ở phía bên kia, mặt bà buồn thiu, còn Giản Chính Quốc thì nhíu chặt mày.
Lâm Nguyệt mở miệng: “Con trai, bên Đường Tống không có tin gì cả sao?”
“Tạm thời vẫn chưa tìm được.” Giản Sóc ngẩng đầu nhìn Lâm Nguyệt, trong mắt tràn ngập sự nhẫn nhịn và đau khổ, “Nếu con biết Hách Duyệt bất thường thì đã không để cô ta đi rồi.”
“Con trai.” Lâm Nguyệt đứng dậy, tiến lên mấy bước ngồi xuống bên cạnh Giản Sóc, “Đừng quá tự trách, Tuế Tuế sẽ không trách con đâu.”
“Con biết.” Giản Sóc gật đầu một cái, “Nhưng vì con biết cô ấy sẽ không trách con nên con mới trách bản thân mình nhiều hơn.”
“Không sao.” Lâm Nguyệt an ủi Giản Sóc, “Năm đó con và Tuế Tuế đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, chẳng phải bây giờ vẫn bình an vô sự đó sao? Tuế Tuế là một đứa trẻ ngoan, ông trời sẽ không bạc đãi nó đâu.”
Giản Sóc nhắm mắt, ngay sau đó lại mở ra nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trong tay mình.
Không ai hiểu con bằng mẹ, Lâm Nguyệt vừa suy nghĩ một chút đã đoán được ý định của Giản Sóc.
“Con trai, không được làm chuyện ngu xuẩn.”
“Mẹ.” Giọng Giản Sóc nhàn nhạt, “Nếu con và Tuế Tuế ly hôn thì sao?”
“Con điên rồi!”
Giản Sóc nghiêng đầu: “Mẹ nghĩ gì vậy? Dĩ nhiên không phải là thật rồi.”
“Nhưng mà…” Lâm Nguyệt do dự, “Có thể lừa được Hách Duyệt à?”
“Năm đó, sau khi con được cứu không bao lâu thì đôi vợ chồng lừa gạt kia liền chết, Tuế Tuế cũng không biết tung tích. Phải đến gần đây con mới biết hóa ra Hách Duyệt là con gái của tên lừa gạt kia.”
“Cái gì?” Không chỉ Lâm Nguyệt mà Giản Chính Quốc cũng kinh ngạc: “Bọn họ còn có một đứa con gái à?”
“Đúng vậy.” Giản Sóc đáp, “Cũng trạc tuổi Tuế Tuế, sau đó bị đưa đến cô nhi viện và cùng lớn lên với Tuế Tuế. Nhưng nội tâm Hách Duyệt vặn vẹo, không muốn thấy Tuế Tuế đẹp hơn cô ta, không muốn thấy Tuế Tuế có được tất cả mọi thứ. Cái Hách Duyệt muốn thấy là Tuế Tuế mất hết tất cả, phải thảm hại hơn cô ta thì cô ta mới vui vẻ.”
Lâm Nguyệt tức giận mắng một câu: “Đồ biến thái.”
Giản Sóc đồng ý: “Quả thật cô ta không được bình thường. Cho nên dù cô ta nói cô ta sẽ không tổn thương Tuế Tuế thì con cũng không tin cô ta được.”
“Quả thật, lời nói của thứ người như vậy thì sao mà tin được.”
“Thế nên con muốn đánh đòn phủ đầu.” Giản Sóc nói: “Nếu như bây giờ con công bố tin ly hôn, thì có phải sẽ khiến cho Hách Duyệt cảm thấy rằng Tuế Tuế đã mất hết tất cả hay không?”
Lâm Nguyệt và Giản Chính Quốc nhìn nhau rồi cùng lắc đầu: “Giản Sóc, vẫn còn cách khác mà, cách này sẽ khiến Tuế Tuế tổn thương đấy.”
“Vâng, con cũng biết… thôi.” Giản Sóc mím môi, lời sắp thốt ra lại nuốt vào.
Giản Sóc muốn nói là giữa anh và Sầm Tuế Tuế còn có một bản hợp đồng kết hôn, nếu như đưa cả thứ này và giấy ly hôn ra sẽ có sức thuyết phục hơn, và Hách Duyệt sẽ tin rằng giữa anh và Tuế Tuế là mối quan hệ lợi ích.
“Mẹ, để con suy nghĩ lại, để con suy nghĩ thêm chút đã….” Giản Sóc giơ tay xoa bóp mi tâm, dựa vào ghế sofa, trong đầu liên tục hiện lên điều kiện mà Hách Duyệt đã đưa ra.
Một là giao Tiểu Hách cho cô ta, hai là ly hôn với Sầm Tuế Tuế.
Giản Sóc hơi cau mày, tại sao nhất định phải giao Giản Sóc cho cô ta?
Tiếng chuông điện thoại ở huyền quan đột nhiên vang lên.
Giản Sóc theo bản năng quay đầu nhìn.
Lâm Nguyệt đứng dậy: “Đây là… có người đến thăm à?”
Giản Sóc cũng đứng dậy đi qua theo.
Lâm Nguyệt cầm điện thoại lên, vừa nhấn nút video vừa nói với Giản Chính Quốc: “Là phòng an ninh, không biết là ai tới.”
Trong nháy mắt hình ảnh được nối, Lâm Nguyệt và Giản Chính Quốc vừa liếc mắt đã nhận ra người bên trong.
Hách Chí Tiên.
Mười lăm năm trước, đây là tên đồng lõa đã tắt hệ thống giám sát trong nhà, làm hại con của họ bị bắt đi.
“Ông Giản.” Lâm Nguyệt bình tĩnh một cách bất ngờ: “Có để cho hắn vào không?”
Giản Chính Quốc nhận lấy điện thoại: “Tôi là Giản Chính Quốc.”
Lâm Nguyệt chỉ nhìn thấy qua video, sau khi Hách Chí Tiên gấp gáp nói gì đó thì Giản Chính Quốc liền đồng ý để hắn vào.
Lâm Nguyệt ngẩng đầu.
Giản Chính Quốc cúp điện thoại: “Hắn nói hắn biết Tuế Tuế ở đâu.”
“Ai?” Giản Sóc đứng lên.
Lâm Nguyệt đáp: “Hách Chí Tiên.”
Giản Sóc cười nhạt: “Đến thì tốt.”
Hai người Lâm Nguyệt quay về sofa ngồi xuống, ba người cùng chờ Hách Chí Tiên đến.
Hách Chí Tiên chạy một mạch từ phòng an ninh đến đây.
Mặc dù đã mười lăm năm hắn chưa từng tới nhà họ Giản, nhưng trên đường đến đây hắn mới phát hiện, cho đến bây giờ hắn chưa từng quên nơi này.
Đứng trước cửa nhà họ Giản, Hách Chí Tiên hít sâu vài lần mới dám gõ cửa.
Người mở cửa là Giản Chính Quốc.
Hách Chí Tiên hé miệng vừa định nói gì đó thì Giản Chính Quốc đã mở miệng trước: “Vào đi.”
Hách Chí Tiên bước vào, đổi giày.
Chờ đến khi hắn đứng thẳng lên lần nữa thì ánh mắt của ba người kia đều rơi lên người hắn.
“Rất xin lỗi.” Hách Chí Tiên cúi người, hai tay khoanh trước người, “Rất xin lỗi, mười lăm năm trước tôi không nên nhận tiền rồi làm chuyện hồ đồ hại Giản thiếu gia.”
Trong lòng ba người họ Giản rất phức tạp.
Đối với Hách Chí Tiên, họ chỉ có hận. Nhất là Lâm Nguyệt, mỗi lần nằm mơ thấy chuyện Giản Sóc bị bắt cóc rồi bừng tỉnh giữa đêm, bà chỉ muốn giết chết người này thôi!
Nhưng bất đắc dĩ là, bọn họ chỉ có thể hận thôi.
Lâm Nguyệt nhìn Hách Chí Tiên: “Cậu mãi mãi sẽ không nhận được sự tha thứ của chúng tôi đâu.”
Người Hách Chí Tiên run rẩy.
“Hách Chí Tiên, ông ngẩng đầu lên.” Giản Sóc tiến lên, đứng cách Hách Chí Tiên hai ba bước, “Tuế Tuế đang ở đâu?”
Hách Chí Tiên chậm chạp đứng thẳng lên, nhưng sống lưng vẫn còng như thế, hắn không thể nào đứng thẳng trước mặt người nhà họ Giản được, thậm chí không có cách nào nhìn thẳng vào mắt đối phương.
“Nói! Tuế Tuế đang ở đâu?!” Giản Sóc mất kiên nhẫn.
Giản Chính Quốc kêu Giản Sóc một tiếng: “Bình tĩnh nào.”
Lúc này, Hách Chí Tiên mới lên tiếng: “Tôi đến từ khu phía Nam, tôi không biết đó là đâu, nhưng nghe những lời mà Hách Duyệt và hai vị Giản tiên sinh nói thì có lẽ nơi đó là chỗ giam giữ Giản thiếu gia mười lăm năm trước.”
Giản Sóc nghi ngờ lời của Hách Chí Tiên.
“Ông nói Tuế Tuế bị nhốt ở chỗ năm đó?”
“Đúng vậy.” Hách Chí Tiên gật đầu một cái, “Trước khi tôi