Quấn quít suốt cả buổi chiều cộng thêm buổi tối làm Sầm Tuế Tuế ngủ một giấc tới chiều ngày hôm sau.
Nhưng may là chuyến bay của hai người là vào buổi tối.
Sầm Tuế Tuế tỉnh giấc vì đói.
Mùi thơm bay vào phòng làm bụng Sầm Tuế Tuế réo vì đói.
“Anh Sóc ơi, Sóc Sóc à, Tổng giám đốc Giản ~” Sầm Tuế Tuế lười biếng gọi mấy tiếng, nhưng Giản Sóc không có đáp lời.
Sầm Tuế Tuế ngồi dậy, lớn tiếng gọi “Giản Sóc”.
“Sao vậy?” Đúng Giản Sóc bưng mâm bước vào.
Sầm Tuế Tuế mếu, xoa bụng mình, làm nũng: “Bảo bối nhỏ của anh sắp chết đói rồi này.”
“Vậy sao?” Giản Sóc phối hợp làm ra vẻ kinh ngạc, “Vậy để anh nhìn xem bảo bối nhỏ sống lại thế nào vậy.”
Giản Sóc đi tới mép giường, đặt mâm lên tủ đầu giường, sau đó đứng cạnh giường đặt tay lên bụng Sầm Tuế Tuế.
Sầm Tuế Tuế cười híp mắt: “Làm gì vậy chứ?”
Giản Sóc ngẩng đầu nhìn Sầm Tuế Tuế, vẻ mặt thành thật: “Bác sĩ Giản đang xem bệnh cho em đó.”
“Ha ha ha ha ha! Rồi sao? Bác sĩ Giản định chữa cho em thế nào đây?”
“Chỉ vậy thôi.” Giản Sóc cúi đầu hôn lên bụng cô cách lớp quần áo, “Được chưa?”
Sầm Tuế Tuế gật đầu một cái rồi cúi người hôn lại anh: “Em khỏe rồi, sống lại rồi.”
Giản Sóc đứng dậy, sau khi vuốt tóc Sầm Tuế Tuế thì ngồi xuống mép giường.
“Anh ninh cháo, em đói từ tối qua đến giờ rồi nên ăn lót bụng đi, chờ lát lên máy bay ăn tiếp.”
“Vâng.”
Sầm Tuế Tuế vừa định giơ tay lấy chén và muỗng Giản Sóc đưa tới lại đột nhiên bỏ xuống: “Tay bảo bối của anh mỏi, muốn được đút.”
“Mỏi tay?” Giản Sóc đang định nói sẽ xoa tay cho cô nhưng trong đầu lại đột nhiên nhớ tới một số chuyện bèn ho khan: “Mệt thì nghỉ ngơi đi, để anh đút cho em.”
Sầm Tuế Tuế tựa vào đầu giường, mi mắt cong cong, “Được ~”
Giản Sóc múc một muỗng cháo đưa đến bên mép thổi nguội, sau đó mới cẩn thận đút cho Sầm Tuế Tuế.
Sầm Tuế Tuế “a” một tiếng, ăn hết muỗng đó.
Giản Sóc cười cười, tiếp tục thổi nguội.
Có lẽ vì được chồng đút nên ăn khá ngon, thậm chí còn rất ngọt rất ngọt. Sầm Tuế Tuế ăn gần hai chén, nhưng Giản Sóc sợ cô ăn quá no sẽ khó chịu nên không cho cô ăn nữa.
Ăn uống no đủ rồi, Sầm Tuế Tuế xuống giường chuẩn bị thu xếp đồ đạc.
Giản Sóc ăn hết phần còn lại trong chén của Sầm Tuế rồi đi theo Sầm Tuế Tuế vào phòng để quần áo, bảo cô nghỉ ngơi để anh làm.
“Anh Sóc.” Sầm Tuế Tuế ngồi trên tấm thảm giữa phòng, “Anh nói xem, nếu tương lai chúng ta có con, liệu anh có thích con mà cho em ra rìa không?”
Giản Sóc đang bỏ đống quần áo đã xếp xong của Sầm Tuế Tuế vào vali, nghe vậy thì liếc qua cô một cái: “Sao lại nói vậy?”
“Thì có nhiều người đàn ông vậy mà. Lúc chưa có con thì nói dễ nghe lắm, nào là em là tâm can bảo bối của anh, là hòn ngọc quý trên tay anh, là người trên đầu quả tim. Chờ tới khi có con rồi thì vợ liền bị ném xa tít tắp.”
Sầm Tuế Tuế bĩu môi: “Đàn ông đều có chung một đức hạnh cả.”
Giản Sóc cười khẽ: “Xem mấy thứ nhảm nhí này ở đâu thế?”
“Weibo đó!” Sầm Tuế Tuế đổi sang nằm, hai tay chống cằm, bàn chân ở sau lưng liên tục đung đưa: “Anh không biết đó thôi, khoảng thời gian trước khi chuyện bản thỏa thuận ly hôn của chúng ta đang ầm ĩ, có rất nhiều fan hâm mộ đã gửi tin nhắn riêng nói với em chuyện này đó.”
Giản Sóc cũng rất buồn bực: “Sao các cô ấy lại nói với em những thứ này?”
“Thì tại khi đó đang ly hôn mà, các cô ấy sợ em bị anh dùng mấy lời ngon ngọt lừa gạt nên mới bảo em tranh thủ giành ít quyền lợi, không thể trở thành công cụ sinh con gì đó được.”
Giản Sóc: “….”
Giản Sóc suy nghĩ một lát: “Không nên nghe bọn họ nói. Bất luận bọn họ có kể em nghe bao nhiêu ví dụ thì anh cũng sẽ không bao giờ trở thành một trong số đó.”
Sầm Tuế Tuế cười: “Chắc chắn đến vậy à?”
“Ừ.” Giản Sóc rũ mắt, bổ sung: “Anh biết mình muốn gì và cũng biết ở trong lòng anh, em mãi mãi đứng ở vị trí đầu tiên. Con thì đương nhiên anh sẽ thương nhưng rồi cũng có ngày nó sẽ rời khỏi chúng ta để lập nên gia đình của chính mình, và chỉ còn lại anh và em thôi. Cho nên chúng ta mới là người sẽ nắm tay nhau đi qua cả đời và làm bạn cho đến khi bạc đầu.”
“Oa!” Mắt Sầm Tuế Tuế như muốn bắn ra mấy trái tim hồng: “Chồng em đẹp trai quá đi!”
Giản Sóc cười khẽ, “Nếu chồng em đẹp trai như vậy thì vợ định khi nào mới làm sáng tỏ scandal đây?”
“Scandal gì?”
“Scandal ly hôn.”
“À, cái này hả.” Sầm Tuế Tuế cười híp mắt, “Ôi chao, bọn họ muốn nói gì thì nói, dù sao chúng ta cũng có quan tâm đâu mà.”
Giản Sóc gật đầu một cái, theo ý cô: “Vậy cũng được.”
Giản Sóc nhanh chóng thu xếp xong hành lý, anh một cái, Sầm Tuế Tuế hai cái.
Thật ra nếu để Sầm Tuế Tuế tự mình sắp xếp thì chỉ có một cái thôi.
Nhưng Giản Sóc thì chuẩn bị thêm rất nhiều thứ để phòng ngừa mà rõ ràng tỷ lệ Sầm Tuế Tuế dùng đến chúng là rất nhỏ.
Nhưng Giản Sóc thuyết phục cô rằng có chuẩn bị vẫn tốt hơn.
Bây giờ khi cô ra cửa không giống như trước chỉ có một mình nữa. Bây giờ cô có vệ sĩ, có tài xế, có trợ lý, có người đại diện và còn có một người chồng cực kỳ có năng lực.
Bốn giờ chiều, Đường Tống đến chở hai người Giản Sóc tới sân bay.
Sắc trời hơi âm u, Sầm Tuế Tuế nhìn trời: “Không phải là sắp có tuyết rơi đấy chứ?”
“Chắc là không đâu.” Giản Sóc ôm Sầm Tuế Tuế vào lòng, “Không thích tuyết rơi à?”
“Không phải.” Sầm Tuế Tuế lắc đầu: “Chỉ sợ tuyết rơi thì sẽ hoãn chuyến bay thôi, ha ha ha!”
Giản Sóc cong môi: “Không sao đâu, tin tưởng anh.”
Sầm Tuế Tuế giơ ngón cái lên: “Được, tin tưởng chồng em.”
Đường Tống cười cười: “Hình như hôm nay tâm trạng của phu nhân rất tốt.”
“Đúng vậy đó!” Sầm Tuế Tuế chỉ Giản Sóc, “Anh ấy đi với tôi, còn đón năm mới với tôi nữa nên tôi rất vui.”
Giản Sóc xoa đầu cô.
Sầm Tuế Tuế nói tiếp: “Đường Tống, gần đây đã vất vả cho anh rồi, tôi nghe Giản Sóc nói công việc suốt mấy ngày nay đều do anh thay mặt xử lý.”
“Phu nhân khách sáo rồi.” Đường Tống nói, “Sếp tin tưởng tôi, tất nhiên tôi phải vui rồi.”
“Haiz, anh nói vậy làm tôi thấy tội lỗi quá.” Sầm Tuế Tuế cố ý thăm dò, “Hay là để tôi đi một mình vậy?”
“Đừng đừng đừng!”
Giản Sóc còn chưa lên tiếng mà Đường Tống đã gấp gáp nói: “Phu nhân đừng lo lắng, bây giờ là cuối năm, đa số những chuyện quan trọng của công ty sếp đã xử lý hết rồi, tôi chỉ thay mặt xử lý số còn lại thôi. Nếu như tạm thời không xử lý được thì tôi sẽ liên lạc với sếp, cho nên phu nhân cô đừng mang gánh nặng trong lòng!”
Thật ra thì vào giờ phút này Đường Tống càng muốn