Tại Lễ trao giải hằng năm, Sầm Tuế Tuế chỉ đóng vai trò “người đi qua sân khấu”, còn Giản Sóc là khách quý trao giải.
Nữ diễn viên của năm.
Sầm Tuế Tuế nhìn Giản Sóc đang trao cúp cho người đạt giải trên sân khấu, trong lòng hơi ganh tỵ.
Sầm Tuế Tuế biết cô vẫn chưa đủ trình độ, nếu như người được Giản Sóc trao giải là cô thì tốt biết bao!
Là chồng cô trao giải đó a a a a!
Sầm Tuế Tuế buồn bã, Giản Sóc vừa quay lại đã cảm nhận được.
“Sao vậy?” Giản Sóc hơi nghiêng đầu, môi tiến đến bên tai Sầm Tuế Tuế, nhẹ giọng hỏi: “Sao lại không vui rồi?”
Sầm Tuế Tuế khẽ gật đầu một cái, nở nụ cười lần nữa: “Không sao.”
Vì ngại đang ở nơi công cộng nên Giản Sóc không hỏi nữa.
Sầm Tuế Tuế và Giản Sóc ngồi cho đến hết buổi Lễ trao giải.
Mặc cho những người khác đều về sớm vì lịch trình bận rộn thì Sầm Tuế Tuế vẫn quyết ở lại xem đến cuối.
Giản Sóc không có ý kiến gì, chỉ cần có thể ở bên vợ thì ở đâu cũng được.
Sầm Tuế Tuế vẫn buồn tới tận lúc về nhà.
“Tuế Tuế.” Giản Sóc nhìn Sầm Tuế Tuế đang ngồi trên chiếc ghế ở ngoài cửa đổi giày, “Hôm nay em sao thế?”
Sầm Tuế Tuế mang dép đứng lên, lắc đầu đáp: “Không sao cả.”
“Bởi vì anh trao giải cho người khác nên không vui à?”
Lúc ở đó Giản Sóc không nghĩ đến, nhưng khi về đến nhà suy nghĩ kỹ một chút thì ngoài chuyện trao giải ra, anh cũng chỉ gật đầu xem như chào hỏi với mấy người quen biết thôi.
Hơn nữa, tối nay anh vẫn luôn ở cạnh Sầm Tuế Tuế, không rời nửa bước mà.
“Anh Sóc.” Sầm Tuế Tuế ủ rũ cúi đầu, “Anh nói xem có phải em kém cỏi lắm không?”
“Sao lại nói vậy?” Giản Sóc giơ tay xoa đầu Sầm Tuế Tuế, “Em rất giỏi mà.”
“Nhưng mà…” Sầm Tuế Tuế cắn môi, “Thôi không có gì.”
Giản Sóc cười khẽ, sau đó ôm người vào trong ngực, cằm đặt lên đỉnh đầu cô: “Tuế Tuế, ở trong lòng anh em là tốt nhất. Em vẫn còn trẻ, đừng nóng vội