Em bé vừa sinh ra nên nước da đo đỏ và còn hơi nhăn nheo.
Đó là chưa nói tới cái miệng nhỏ đang gào khóc của nó.
Giản Sóc chăm chú nhìn bé, hỏi Sầm Tuế Tuế: “Nó khóc cái gì vậy?”
Sầm Tuế Tuế tức giận liếc anh một cái: “Con nghe anh chê nó xấu xí nên không vui đó.”
“Tuế Tuế à.” Giản Sóc đưa mắt nhìn Sầm Tuế Tuế, “Cho dù anh chưa từng thấy trẻ sơ sinh thì chồng em cũng không có ngu mà.”
Sầm Tuế Tuế cười khẽ, khoát tay: “Chắc con không có chuyện gì đâu. Anh trông nhé, em mệt quá, ngủ đây.”
Giản Sóc khom người, hôn lên trán Sầm Tuế Tuế một cái: “Được, ngủ đi, anh trông em.”
“… Vâng…”
Sầm Tuế Tuế nhắm mắt lại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Sau khi em bé ré hai tiếng xong thì cũng ngủ mất.
Giản Sóc canh chừng ở bên giường bệnh, hết nhìn Sầm Tuế Tuế lại nhìn con trai, cứ nhìn như vậy cho đến sáng.
Lâm Nguyệt đến đây rất sớm, mang bữa sáng cho hai người.
Sầm Tuế Tuế đã thức rồi, còn em bé thì đang ngủ.
Lâm Nguyệt đứng bên giường nhỏ, chỉ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của bé: “Con trai, nhìn mà xem, giống con nhiều lắm đấy, y như đúc một khuôn ra vậy.”
Giản Sóc cau mày: “Mẹ à, sao mẹ nhìn ra được vậy?”
“Còn không phải liếc mắt là hiểu ngay sao?” Lâm Nguyệt cười híp mắt, “Giống thật mà, chỉ có điều nhìn đôi mắt cong cong này, mẹ cảm thấy giống Tuế Tuế.”
Giản Sóc: “….”
Bây giờ anh thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của mẹ anh, rõ ràng chỉ là một nhúm nhăn nheo thôi mà sao lại nhìn ra mũi và miệng giống anh, còn mắt thì giống Tuế Tuế chứ?
Sầm Tuế Tuế không ăn được nhiều, ăn chừng nửa chén cháo là không ăn nữa.
Lâm Nguyệt cũng không miễn cưỡng, chỉ dịu dàng bảo khi nào muốn ăn thì ăn.
Có lẽ là bị mùi hương hấp dẫn nên em bé duỗi một chân, sau đó miệng nhỏ hơi hé ra.
Lâm Nguyệt cười: “Tuế Tuế, con cho nó bú đi.”
Sầm Tuế Tuế hơi luống cuống: “Ồ vâng, vậy mẹ giúp con bế nó qua với ạ.”
Lâm Nguyệt bế bé từ giường nhỏ qua đặt vào ngực Sầm Tuế Tuế, nắm tay dạy cô bế như thế nào và cho bú như thế nào.
Sầm Tuế Tuế nghiêm túc lắng nghe, cảm thấy vẫn là Lâm Nguyệt nói rõ hơn, chứ tối qua y tá nói nhanh qua cô không nhớ nổi.
Giản Sóc nhìn đứa bé trong ngực Sầm Tuế Tuế, đột nhiên cảm thấy hơi chướng mắt.
Thằng nhóc này…. đang chiếm tiện nghi của vợ anh đó hả?
–
Sau khi xuất viện, Sầm Tuế Tuế chính thức bước vào giai đoạn ở cữ.
Nhà họ Giản đã sắp xếp một trung tâm điều dưỡng viên tốt nhất cho cô.
Cho nên chờ đến khi Sầm Tuế Tuế ra tháng thì dáng người hầu như đã khôi phục lại, so với lúc mang thai cũng không khác bao nhiêu.
Đáng nói hơn chính là, trong một tháng này, Giản Sóc tăng gần 2.5kg.
Sầm Tuế Tuế cười anh, rõ ràng cô mới là người ở cữ nhưng thịt toàn vào người Giản Sóc, bèn khen anh là ông chồng tốt nhất thế giới.
Thật ra thì khó trách Giản Sóc lại tăng cân như vậy.
Suốt một tháng nay, Giản Chính Quốc thay anh xử lý chuyện tập đoàn, trừ khi có chuyện thật sự quan trọng, Đường Tống mới gọi nhờ anh xử lý.
Thế nên, bề ngoài là Sầm Tuế Tuế ở cữ, nhưng Giản Sóc cảm thấy nếu nói anh ở cữ thì không khác mấy.
Hơn nữa, Sầm Tuế Tuế ăn ít, những món ăn hay trái cây mà cô không ăn hết thì đều do anh ăn.
Giản Sóc cảm thấy mình chỉ tăng hơn 2kg là đã quá giỏi rồi.
–
Em bé đã có tên của mình, Giản Tinh Châu, nhũ danh là Thập Nhất. [*]
[*] Thập Nhất ở đây không phải là số 11 mà là ngày 01 tháng 10 (十一) [Shí-Yī] – ngày quốc khánh Trung Quốc.
Ngày dự sinh của Sầm Tuế Tuế là ngày 07 tháng 10, nhưng đến ngày 30 tháng 09 đã chuyển dạ rồi.
Mà thằng nhóc này, kiên quyết chờ đến 0 giờ mới chịu ra nên cái tên Thập Nhất này vô cùng hợp với nó.
Nếu không phải do Sầm Tuế Tuế cảm thấy cái tên Giản Thập Nhất quá khó nghe thì Giản Sóc đã muốn đặt vậy cho nó luôn rồi.
Hôm trở về nhà từ trung tâm điều dưỡng, thành phố B đã đón trận tuyết đầu tiên.
Sầm Tuế Tuế tiện tay chụp một tấm ảnh bầu trời, sau đó lại hướng ống kính sang phía mình, tự sướng với gương mặt mộc. Chỉ có điều, ở bên góc phải là một người đàn ông đang xách nôi em bé.
Sầm Tuế Tuế V: Nhân trận tuyết đầu mùa, đón Thập Nhất về nhà. [trái tim. jpg]
Kèm theo là hai tấm ảnh vừa chụp.
—- ôi chao! Rốt cuộc Tuế Tuế cũng phát Weibo rồi!!
—- nhũ danh của em bé là Thập Nhất ư? Bởi vì ra đời vào ngày 01 tháng 10 à? Ha ha ha ha ha!
—- chúc mừng Tuế Tuế! Muốn nhìn mặt chính diện của em bé quá!
Sầm Tuế Tuế không kịp đọc bình luận của mọi người vì Thập Nhất của cô vừa vào cửa đã khóc.
Không thể nào là do đói được vì lúc còn ở trung tâm điều dưỡng đã cho bú rồi, và cũng không có tiểu.
Sầm Tuế Tuế và Giản Sóc suy nghĩ một lúc lâu, cảm thấy có lẽ vừa mới tới một nơi xa lạ nên Thập Nhất chưa thích ứng được.
Sầm Tuế Tuế bế Thập Nhất về phòng, còn Giản Sóc dọn dẹp đồ đạc xong mới đi qua.
Hai người đoán không sai, Thập Nhất khóc một lúc thì nín, bắt đầu mở to mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Sầm Tuế Tuế kéo giường nhỏ đến cạnh giường lớn, ngồi bên cạnh nhìn con trai: “Bảo bối Thập Nhất ơi, con có hài lòng với nhà mình không?”
“Ô ô!”
Tiếng này của Thập Nhất giống như đang trả lời Sầm Tuế Tuế.
Sầm Tuế Tuế cười khẽ: “Giống như con có thể thấy rõ vậy.”
“Sao thế?”
Giản Sóc bước vào liền thấy vợ mình đang cười với con.
Sầm Tuế Tuế nói: “Con trai anh, em hỏi nó có hài lòng với nhà mình không.”
Giản Sóc nhướng mày, đi tới bên giường nhỏ.
Em bé mới vừa đầy tháng, thật ra thì chưa nhìn thấy gì cả nhưng cặp cha mẹ lính mới này vẫn cảm thấy con mình rất thú vị.
Trong một tháng này, tiểu Thập Nhất đã từ một nhúm nhăn nheo xấu xí thành một cậu bé trắng trẻo mũm mĩm.
Giản Sóc và Sầm Tuế Tuế không chỉ một lần cảm khái, nếu như so Thập Nhất bây giờ với đứa bé vừa sinh ra lúc trước, chắc chắn hai người sẽ không tin đó là cùng một đứa.
Thoáng chốc đã tới cuối năm.
Giản Sóc vẫn giống như năm ngoái, phải mở rất nhiều cuộc họp, vô cùng bận rộn.
Chỉ có điều, dù anh có bận đến đâu đi nữa thì trước chín giờ tối đã về nhà.
Từng ngày một dần trôi qua, Thập Nhất cũng dần thay đổi.
Vừa mới qua tháng 01 đầu năm, Thập Nhất bốn tháng đã có thể tự lật người và còn có thể di chuyển với biên độ nhỏ nữa.
Sầm Tuế Tuế bắt đầu thấy đau đầu.
Từ sau khi Thập Nhất tròn một trăm ngày, ban ngày nó ngủ rất ít và đa số thời gian đều nằm đó quơ tay quơ chân,