- Anh Phong! Em sợ!
- Tiểu Ái đừng lo, có anh đây rồi, không ai làm gì em nữa đâu
- Em ước... sinh nhật năm nào cũng có anh Phong ở bên
- Anh ơi! Thế giới ngoài kia đẹp thế nào ạ?
- Đẹp như em vậy!
Đột nhiên, cảnh vật xung quanh tối sầm lại
- Tiểu Ái! Em đi đâu vậy? Quay lại đây!
Khả Ái quay lại nói với anh
- Anh Phong! Em và con phải đi rồi! Hứa với em phải sống tốt nhé!
- Tiểu Ái! Tiểu Ái!
Đường Phong không ngừng gọi tên cô cho đến khi mở mắt tỉnh dậy
- Anh tỉnh rồi à! - Ninh Kiều ngồi ngay bên cạnh anh
- Tiểu Ái! Tôi phải đi tìm Tiểu Ái!
- Anh bình tĩnh đi! Anh biết ai là người khiến anh như vậy không? Là cô ta đó!
- Tránh ra! Tôi phải đi tìm Tiểu Ái!
***Về phần Khả Ái***...
Khả Ái như không tin vào tai mình
Đứa bé là kết tinh tình yêu của anh và cô
Nhưng trong hoàn cảnh này làm sao cô có thể nuôi lớn được đứa bé
- Khả Ái! Cô định thế nào?
- Tôi cũng không biết nữa!
Lúc này Khả Ái thật sự rất cần một cái ôm từ Đình Vũ
Nước mắt của cô không ngừng rơi, anh và cô đã chia tay, đứa bé này sinh ra không có ý nghĩa khi nó không có cha
Hai con người ôm chầm lấy nhau, thật may mắn khi vào thời điểm này co còn có Đình Vũ ở bên cạnh an ủi
Cảnh đó đã bị Đường Phong nhìn thấy
Tim anh đau như thắt lại
Anh chỉ muốn nói rằng anh đã nhớ ra tất cả, anh nhớ ra cô và anh yêu cô
Anh yêu cô rất nhiều!
Nhưng thật sự... Khả Ái đã thay lòng đổi dạ rồi!
Anh bước về phòng của mình, anh ôm chầm lấy Ninh Kiều đang đứng ngoài cửa đợi anh
Anh áp đảo môi cô, ả ta trong lòng rất vui mừng
- Anh Phong! Chúng ta kết hôn nhé!
- Được! Càng sớm càng tốt!
Cô ta phấn khởi, cuối cùng cũng gỡ được cái gai trong mắt
***Sáng hôm sau***...
Đình Vũ đăng ký cho Khả Ái phá thai ở bệnh viện
- Khả Ái! Cô chắc không?
- Chắc! Dù sao... cha của nó cũng không quan tâm
- Sau này... cô định thế nào?
- Tôi nghĩ... mình sẽ đi một nơi nào đó thật xa nơi này cùng mẹ tôi thôi! Đình Vũ! Anh giúp tôi được không?
- Tôi giúp được, nhưng...
" Đỗ Tiểu thư,