Tối hôm đó cô chẳng dám ngủ, chỉ thức chờ đến sáng.
Sáng hôm sau, cô đến theo địa chỉ ghi trên tờ giấy.
Nơi đó là một tòa biệt thự nguy nga với chiếc cổng được thiết kế theo kiến trúc Pháp.
Trước cửa nhà là khu vườn rộng hàng trăm mét vuông. Xung quanh được trồng đầy hoa hồng Juliet. Không biết bao nhiêu tiền nhưng chắc chắn căn nhà này sẽ rất đắt.
Nơi này khơi dậy tính tò mò trong cô vì ở đây cô còn thấy có gì đó rất quen thuộc nữa.
Một người chăm sóc vườn thấy cô đứng đó nên tiến lại gần chỗ cô và hỏi:
- Chào cô! Tôi có thể giúp gì được cho cô không ạ?
- À vâng! Tôi muốn đến để xin việc làm.
- Hình như cô được bà chủ mời đến để làm bảo mẫu cho cậu chủ! Cô vào nhà đi! Tôi sẽ đưa cô đến gặp bà chủ.
- Vâng! Cảm ơn cô!
Khả Ái vui vẻ đáp lại.
Cô tiến vào trong khu vườn.
Mỗi bước đi như rất quen thuộc, như thể khi cô nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng được độ đàn hồi của đất và cỏ.
Căn nhà y như một tòa lâu đài khổng lồ tràn đầy màu sắc của sự quyền lực.
Nhưng căn nhà này cũng rất quen.
Cô thử nhắm mắt lại, đưa tay quờ quạng về phía trước.
Mọi thứ như đã ở trong tưởng tượng của cô.
Từ nơi đặt chiếc ghế sofa cô đều biết.
Nhưng kì lạ là cô chưa từng đến nơi này.
- Cô ngồi xuống đi! Để tôi gọi bà chủ!
Vậy là cô làm vườn lên trên tầng.
Chỉ còn mình cô ở dưới phóng khách.
- Chào cô! - Một giọng nói cất lên.
Thấy thế cô liền quay người ra hướng đó.
Khi nhìn thấy cô người đàn ông đó như chết đứng
- Đỗ tiểu thư!
- Ông... biết tôi?
- À không! Tôi nhầm thôi!
Quay lại hướng cầu thang.
Một người phụ nữ với bộ váy đen và mái tóc nâu xõa.
Bước xuống cùng cô là một người đàn ông mặc vest đen lịch lãm.
Càng lúc khuôn mặt họ càng lộ rõ.
Một chút nữa...một chút nữa...
Khuôn mặt hai người bọn họ khiến cô đứng hình.
Lục Đường Phong tay ôm lấy eo Đỗ Ninh Kiều bước xuống cầu thang.
Khuôn mặt cô ta đắc ý nhìn Khả Ái đang trong tình trạng sốc không nói nên lời.
Hai ngày trước...
- A Kiều!
- Ông đừng nói gì nữa! Tôi không có tiền