Cách Đoan Uất Liễm không xa, Nghiêu Cảnh Hiên nằm dưới xích đu, tay anh đặt lên bụng, yếu ớt cầm máu. Huyết đỏ chảy ra càng lúc càng nhiều, nhuộm đỏ cả bàn tay ấy.
Đoan Uất Liễm đương nhiên sửng sốt, lại nhớ tới hành động ban nãy đẩy mình ra của anh, sống lưng bất giác lạnh buốt, tựa như có dòng nước lạnh trực tiếp dội thẳng vào người.
Người đàn ông đối xử với cô tàn nhẫn như thế, lúc trước còn dùng chính con của cô đem ra uy hiếp cô. Thế nhưng chỉ trong một khắc nguy hiểm, anh lại liều mình chạy tới đỡ thay cô một viên đạn.
Đoan Uất Liễm định chạy tới xem anh thế nào, nhưng Nghiêu Cảnh Hiên lại ngẩng đầu lên nhìn cô, nén cơn đau vào bên trong, gồng mình nói.
" Cúi xuống ".
Đoan Uất Liễm theo phản xạ, lập tức cúi người. Quả nhiên ngay khi cô vừa cúi xuống, một viên đạn liền xẹt qua lưng cô. Sự sợ hãi vây lấy cơ thể nhỏ bé khiến cho Đoan Uất Liễm không khỏi run rẩy. Nếu như Nghiêu Cảnh Hiên không nhắc nhở có phải ban nãy cô sẽ chết không?
Cả hai lần đều là nhằm vào cô mà bắn. Rốt cuộc kẻ nào lại muốn cô chết? Là ai hận cô đến thấu xương thấu tuỷ?
Bối Kiệt nhanh chóng nhận ra sự bất thường liền chạy ra bên ngoài hoa viên. Vừa nhìn thấy một màn trước mặt, Bối Kiệt liền đưa tay lên cao, ngay lập tức những người đàn ông đứng nấp trong cây liền chạy ra, một đội đứng chắc trước mặt Đoan Uất Liễm bảo vệ cô, một đội đưa Nghiêu Cảnh Hiên tới bệnh viện.
" Đoan tiểu thư, cô không sao chứ? ".
Sau khi an bài xong mọi thứ, Bối Kiệt xoay người nhìn Đoan Uất Liễm, quan tâm hỏi.
" Tôi không sao ".
" Hiện tại nơi này không an toàn, trước khi làm rõ sự việc cô và Tiểu Bảo nên theo chúng tôi đến bệnh viện. Vào lúc này ở cạnh Nghiêu tổng mới là an toàn nhất ".
Đoan Uất Liễm cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy lời nói của Bối Kiệt cũng không phải là sai. Lúc nãy người kia chỉ nhắm vào một mình cô chứ không nhắm vào Nghiêu Cảnh Hiên.
" Được ".
[... ]
Nghiêu Cảnh Hiên vừa được đưa đến bệnh viện liền trực tiếp đẩy vào phòng phẫu thuật, tiễn hành phẫu thuật lấy đạn.
Đoan Uất Liễm cùng Cốt Uất Bảo và Bối Kiệt đều đứng trước cửa phòng phẫu thuật chờ tin tức.
Đoan Uất Liễm ôm lấy Cốt Uất Bảo, để cậu nhóc nằm trong lòng mình ngủ một giấc sâu.
Chuyện của ngày hôm nay quá đáng sợ rồi, nếu như không có Nghiêu Cảnh Hiên thì người nằm ở trong kia chính là cô.
Chỉ là cô không thể hiểu, anh đối vẫn cô tàn nhẫn như
thế, chưa từng thương hoa tiếc ngọc, vì sao lại liều mình đỡ thay cô một viên đạn?
Người đàn ông này rốt cuộc đang muốn thứ gì?
Đầu Đoan Uất Liễm đột nhiên lại đau như búa bổ, từng hình ảnh tựa xa lại lại tựa quen thuộc đan xen, lần lượt xuất hiện trong đầu cô.
Hình như có hình dáng của Nghiêu Cảnh Hiên, có hình dáng của Cốt Tư Nặc... Đoạn ký ức này từ đâu mà có?
Bối Kiệt nhanh mắt thấy cô có vẻ không thoải mái, liền chạy tới hỏi thăm. Dù gì Bối Kiệt cũng là người dưới trướng của Nghiêu Cảnh Hiên, hiện tại anh không thể bảo vệ cô vậy Bối Kiệt sẽ là người thay thế.
" Đoan tiểu thư, cô không sao chứ? Có chỗ nào không thoải mái ư? ".
" Không sao ".
Đoan Uất Liễm lập tức gạt bỏ mấy hình ảnh kia ra, ngẩng đầu đối diện với Bối Kiệt.
Đã năm tiếng trôi qua, nhưng đèn phòng phẫu thuật vẫn còn rất sáng.
Phòng phẫu thuật.
Tất cả các bác sĩ tiến hành phẫu thuật đã lui ra ngoài bằng cửa phía sau, mà Nghiêu Cảnh Hiên sau khi phẫu thuật xong cũng đã tỉnh lại.
Anh nằm trên bàn phẫu thuật, không động đậy, đôi đồng tử chăm chú nhìn người phụ nữ trước mặt, tựa hồ như đang đợi cô ta nói chuyện.
" Hiên... ".
Cô ta gọi tên anh, giọng nói trong trẻo kia dịu dàng vô cùng.
" Tại sao lại cứu cô ta? Anh nói em nghe, rốt cuộc là vì sao? ".
Kể cả khi cô ta tức giận, cô ta đối với Nghiêu Cảnh Hiên vẫn ôn nhu, dịu dàng như nước, trước sau chưa từng nhìn ra nửa điểm phẫn nộ.
" Đừng động vào cô ấy ".
" Anh đã làm cho cô ta quá nhiều rồi. Cô ta đối với anh ra sao? Cô ta rõ ràng không xứng ".
Người phụ nữ kia không nhìn Nghiêu Cảnh Hiên nữa, cô ta xoay người ra nơi khác, tự mình kiềm chế cơn thịnh nộ.
" Anh nói em đừng động vào cô ấy ".
" Vậy em một mực muốn giết cô ta thì sao? ".
Nghiêu Cảnh Hiên cười khẽ, cánh môi trắng nhợt mấp máy.
" Anh sẽ chết thay ".