Chiếc xe của người đàn ông kia vẫn bám sát lấy xe của Nghiêu Cảnh Hiên. Cả hai chiếc xe một trước một sau nối đuôi nhau, đi đến đoạn đường vắng, chiếc xe phía sau bất ngờ vụt lên, chặn đầu xe của Nghiêu Cảnh Hiên.
“ Nghiêu tổng, có kẻ tìm đến gây sự ”.
Sắc mặt người tài xế chuyển lạnh, không có một chút vội vã tựa như đã sớm quen với hoàn cảnh này. Anh ta từ tốn báo với Nghiêu Cảnh Hiên.
“ Biết rồi ”.
Nơi đáy mắt Nghiêu Cảnh Hiên có chút phức tạp. Kỳ thực, anh sớm đã đoán được có kẻ bám theo sau, chỉ là không đoán được kẻ kia rốt cuộc là nhắm vào anh hay là Đoan Uất Liễm.
Nghiêu Cảnh Hiên và người kia đồng thời bước xuống xe.
“ Tôi muốn cô gái đang ở trong xe anh ”.
Người đàn ông kia cười khẽ, nhưng ngữ khí lại cứng rắn vô cùng. Cô đương nhiên không hề hay biết, khi hắn nhận được tin cô đi gặp Nghiêu Cảnh Hiên, trong lòng có bao nhiêu lo lắng, một khắc ấy hắn tựa như đã ngồi trên đống lửa, bồn chồn vô cùng.
“ Cốt Tư Nặc, là em lựa chọn theo anh ấy ”.
Nghiêu Cảnh Hiên còn chưa kịp lên tiếng, Đoan Uất Liễm đã thản nhiên chặn lời. Cô đứng cạnh Nghiêu Cảnh Hiên, đưa tay khoác lấy tay anh, hành động thân mật vô cùng mà Nghiêu Cảnh Hiên cũng tuỳ ý phối hợp với cô.
Chuyện giữ cô và người đàn ông họ Nghiêu này, cô không muốn lôi Cốt Tư Nặc vào cuộc. Hơn nữa, cô càng không muốn anh biết trong người cô có dính tới ma tuý.
“ Em nói gì? ”.
Cốt Tư Nặc không dám tin từng câu từng chữ cô nói. Hai năm nay cô chịu bao nhiêu cực khổ, hắn là người chứng kiến. Hắn biết cô hận Nghiêu Cảnh Hiên ra sao thế nên làm gì có chuyện có nguyện ý ở bên cạnh anh ta.
“ Em nói là em tình nguyện đi theo anh ấy. Tư Nặc, bọn em lại làm lành rồi ”.
Đoan Uất Liễm cố gắng nặn ra một nụ cười hạnh phúc để che giấu toàn bộ bi thương. Hai năm nay Cốt Tư Nặc giúp cô rất nhiều thứ, cô không muốn hắn vì cô mà đối đầu với Nghiêu Cảnh Hiên, vì nếu có đối đầu Cốt Tư Nặc sẽ rất bất lợi.
“ Em đói rồi, chúng ta đi ăn thôi ”.
Đoan Uất Liễm quay đầu, nhìn lên gương mặt anh tuấn của Nghiêu Cảnh Hiên, nũng nịu nói. Hành động kia hoàn toàn gạt được Cốt Tư Nặc đang đứng kia.
“ Được, đưa em đi ăn ”.
Nghiêu Cảnh Hiên đưa cô lên xe, bản thân cũng không nhiều lời với Cốt Tư Nặc, chỉ nhìn hắn ta một cái, là dùng ánh mắt để cảnh cáo.
Chiếc xe vượt qua xe của Cốt Tư Nặc, tiếp
tục lăn bánh. Một mình Cốt Tư Nặc đứng đó, lẳng lặng dõi theo chiếc xe đang dần dần rời khỏi tầm mắt của chính mình.
Hắn vốn tưởng là Nghiêu Cảnh Hiên ép buộc, uy hiếp cô. Nhưng một khắc nhìn thấy ánh mắt tràn ngập hạnh phúc kia, hắn đã hiểu rồi.
Hai năm dài như vậy, dù cho hắn có ở bên cạnh bầu bạn với cô, giúp đỡ, chăm sóc cô cũng vĩnh viễn không thể đập đi bức tường là Nghiêu Cảnh Hiên trong tim cô.
[... ]
Chiếc xe của Nghiêu Cảnh Hiên cũng chỉ đi có một đoạn rồi dừng lại. Con đường này trước nay đều vắng người, Nghiêu Cảnh Hiên sau khi rót xong rượu vang liền bảo tài xế xuống xe.
“ Cô không có gì muốn nói với tôi? ”.
Nghiêu Cảnh Hiên ngẩng đầu, uống một hớp rượu.
“ Anh muốn tôi nói gì? ”.
“ Người đàn ông kia, Cốt Tư Nặc. Đoan Uất Liễm, cô và hắn rốt cuộc có quan hệ gì? ”.
Đoan Uất Liễm vẫn đặt tầm mắt ở ngoài cửa xe, sau khi nghe xong lời Nghiêu Cảnh Hiên nói, cô đột nhiên xoay người, nhìn thẳng vào mắt anh.
“ Tôi và Tư Nặc có quan hệ gì cũng chưa đến lượt anh quản ”.
Nghiêu Cảnh Hiên siết chặt tay, hiển nhiên anh tức giận rồi, bị lời nói của Đoan Uất Liễm làm cho tức giận. Hai chữ ‘Tư Nặc’ thoát ra từ miệng cô, nhẹ nhàng, dịu dàng đến thế nhưng lọt vào tai anh chẳng khác nào châm dầu vào lửa. Trong lòng Nghiêu Cảnh Hiên hiện tại rất không thoải mái.
“ Không liên quan, cô đội lên đầu tôi cả một vùng cỏ xanh còn nói không liên quan? Đoan Uất Liễm, hôm nay cô phải nói cho tôi biết cô và hắn là quan hệ gì? ”.
Khoé miệng Đoan Uất Liễm nhếch lên, lộ rõ nụ cười trào phúng. Đội lên đầu anh một vùng cỏ xanh? Haha, rõ ràng cô và anh đã chia tay hai năm, đã ly hôn từ hai năm trước rồi.
Đoan Uất Liễm cũng bị chọc giận, buột miệng nói.
“ Là quan hệ vợ chồng ”.
Choang...
Dứt lời, Nghiêu Cảnh Hiên không kìm nén được cơn tức giận, đem ly rượu đang cầm trong tay đập mạnh vào đầu cô.
Thái dương Đoan Uất Liễm chảy máu, còn ly rượu thì vỡ tung...