Khi anh đưa nàng về nhà xong, thì anh cũng tự về nhà, nhà anh đã mở sẵn cửa chờ anh vào, vừa bước vào thấy bố mẹ anh và mẹ Hiếu Tùng, Hiếu Tùng đang cười với anh.
Anh ngồi phịch xuống sô-pha uống tách trà. Mẹ anh quăng xuống bàn cho anh một xấp ảnh. Anh khẽ liếc mắt, lật từng tấm từng tấm.
“cậu hài lòng rồi chứ, nếu không phải tôi bỏ một số tiền mua lại thì sáng mai cậu sẽ rất nổi tiếng với đóng ảnh đồi trụy này”. Dương Triển rất tức giận nhìn lấy Dương Phàm. Dương Phàm khẽ sờ sờ cằm “chụp không tệ, có mấy tấm rất đẹp”, chẳng qua là mấy tấm hôn nhau thôi, làm gì mà tới mức thổi phồng lên Đồi trụy chứ, nực cười.
Hiếu Tùng cười thầm trong lòng run run người, trong lòng nghĩ ‘em khâm phục anh’. Mẹ Hiếu Tùng khẽ trừng mắt với Hiếu Tùng, Hiếu Tùng vội thẳng lưng lên, xem ra anh họ phải tự đối phó rồi.
“xem ra con chẳng có chút hối cải gì hết”. Mẹ Dương Phàm khuôn mặt tái mét, bất lực ngồi xuống ghế sô-pha.
Dương Phàm cất mấy tấm thật đẹp vào túi, đứng lên cuối đầu “cám ơn bố đã cho con món quà tuyệt như vậy”.
Dương Triển xùi bọt mếch vì câu nói của Dương Phàm, mẹ Dương Phàm quát “Phàm, con ngày càng chẳng ra thể thống gì cả, con có biết bố mẹ luôn lo lắng tương lai của con”
“tương lai của con, con tự quyết định, ngủ ngon”. Dương Phàm đi xoay lưng đi về phòng, Hiếu Tùng đi theo sau.
Hiếu Tùng khẽ gác lên bả vai Dương Phàm, cười đểu “hai người tiến triển đến mức độ nào rồi”, hôm qua vừa coi phim đen hôm nay đã thực tập rồi sao.
Dương Phàm hừ lạnh, quát “tôi chẳng dở hơi như cậu”. Hiếu Tùng làm ra vẻ mờ ám “Phàm, em càng cảm thấy anh lợi hại nha, chỉ em vài chiêu đi”, nhìn Văn ngây thơ mà lại quá mức thân mật với anh họ , ôi khâm phục, tình yêu là vậy sao.
“cậu có thôi cái suy nghĩ bậy bạ đó đi không, Văn còn nhỏ, dù Văn muốn, tôi cũng chẳng làm”. Dương Phàm bực mình, Văn chỉ 16 tuổi, làm gì mà nghĩ xa xôi như vậy, với lại Văn bị tâm bệnh nữa, có làm anh cũng chờ Văn trưởng thành.
Hiếu Tùng ngạc nhiên, vội sờ trán của Dương Phàm “đầu anh có bị ấm hay anh có chạm phải dây gì không?”.
Dương Phàm giơ chân đập một cú thật mạnh vào người Hiếu Tùng, Hiếu Tùng vẫn ráng bò dậy, cười trừ “anh là thần thánh, em khâm phục anh”, nếu đổi lại là Hiếu Tùng thì cỡ nào cũng, hắc hắc hắc.
Dương Phàm hừ lạnh, đóng cửa phòng lại. Lôi mấy tấm hình ra, nghĩ thầm chụp không tệ, góc máy thật đẹp, ưm, hoàn hảo.
=========
Trong phòng hội học sinh.
Trúc Hồng vội đứng lên phát biểu “mừng trường thành lập 30 năm, vài ngày tới trường sẽ quyết định mở hội ăn mừng”.
Dạ Thi vội đứng lên nói “theo tớ nên mở hội ăn mừng vào buổi tối”.
Nhiều người tán thành. Trúc Hồng lại nói “hay chúng ta mở ra một cuộc thi ai thắng sẽ”, ngập ngừng nửa chừng, nhìn qua hội trưởng đại nhân cười đểu, nói tiếp “sẽ được một đêm hẹn hò với hội trưởng đại nhân”
Điều nay ai cũng tán thành, Dương Phàm đập bàn cái rầm “này phó biến thái kia, cậu đủ rồi, cậu có thôi cái trò xem tôi là món hàng hay không”
Trúc Hồng làm ra vẻ ngây thơ, gãi gãi đầu, đi về phía Dương Phàm, dò xét Dương Phàm, giọng vô lại xảo trá “Phàm, tớ biết cậu giận tớ, nhưng hết cách đây là cuộc thi đây chỉ là trò chơi”.
Dương Phàm có đánh chết cũng chẳng gật đầu đâu, Tử Hà hớ hở lên tiếng “thế cậu tính mở cuộc thi gì”
Trúc Hồng con mắt lóe sáng lên, tự tin nói “cuộc thi đàn piano, ai đàn hay nhất giành được số phiếu của mọi người nhiều nhất”
Tử Hà khẽ nhíu mày liếc nhìn Thái Văn, Thái Văn sợ hãi tránh ánh mắt của Tử Hà, lên tiếng “dù sao đây chỉ là cuộc thi, chị Trúc Hồng nể tình em, nghĩ ra món quà mới đi”
Ai cũng lên tiếng . Thái Văn cúi đầu tận ngực, chẳng muốn công khai quan hệ dù biết Trúc Hồng muốn tốt cho nàng, muốn công khai quan hệ của hai người, nhưng nàng không muốn bị xoi mói lung tung.
Dương Phàm khẽ nhíu mày, cũng nghĩ như nàng, nàng là người dễ bị tổn thương, không được “Trúc Hồng đi vào phòng hội trưởng, tôi có việc cần bàn với cậu”
Trúc Hồng thở dài liếc mắt ai oán về phía Thái Văn. Lúc này tạm thời giải tán, Thái Văn đi nhà vệ sinh trở ra thì thấy Tử Hà đang dùng ánh mắt tràn đầy hận thù nhìn nàng, khoang tay ngạo nghễ đi qua đi lại trước người Thái Văn
Tặc lưỡi “xem ra thân hình cũng không tệ kỹ thuật của cô chắc tốt làm, thảo nào Dương Phàm lại say mê”. Mí mắt của nàng khẽ giật, dù một tháng nay nàng cùng Dương Phàm chỉ ôm ấp nhau hôn nhau, làm gì có chuyện đó. Nàng chọn cách im lặng và dời đi, nhưng Tử Hà vẫn cứ bám lấy nàng.
“cô tưởng rằng dâng hiến tấm thân của cô là vào được cửa nhà họ Dương, hừ, cô chỉ là một công cụ phát tiết của Dương Phàm”. Câu nói này của Tử Hà quá nặng nề rồi, quá mức tổn thương lòng tự trọng của nàng.
Nàng cười lạnh “Tử Hà, em tưởng chị là người có gia giáo, nào ngờ chị so với lũ con gái bình thường cũng chẳng kém gì”
Tử Hà tức giận, nạt nàng “Hay, tôi nói đúng quá nên cô mới phản kháng chứ gì, cô chẳng là gì cả hiểu không”.
Tử Hà nâng cằm của nàng lên, bắn thẳng tia sát khí vào nàng, nàng lại cười lạnh giọng cảnh cáo “chị nói đúng hay không chúng tôi tự biết, nếu chị còn muốn người ta tôn trọng chị, xin chị thôi tỏ cái thái độ đó đi”
Tử Hà cười nham nhở nói “lòng tự trọng của các người còn chưa giữ nổi, mà còn lo cho tôi”. Tử Hà tức giận vì có lần Tử Hà kêu bố mình mua hết cổ phiếu của công ty nhà nàng, nhưng nào ngờ cổ phiếu của Túc thị lại bị Dương Phàm mua lúc nào chẳng hay còn tỏ thái độ uy hiếp Tử