Dương Phàm nhanh chóng đưa nàng về nhà để xem có cách gì giải quyết được không, nếu chuyện này đồn đến tai Tử Hà, chắc chắn nàng sẽ bị xỉ nhục.
Quả nhiên nhà nàng sơ xài, cũng khá, tuy không bằng nhà Dương Phàm
Khi nghe bố mẹ nàng kể lại, Dương Phàm cảm thấy rất may mắn, khi em trai nàng đã đến kịp, nhưng Dương Phàm cũng phẫn nộ vô cùng.Vẫn bình tĩnh chào biệt bố mẹ nàng, khẽ liếc lên phòng nàng, Dương Phàm quay đầu đi.
Bố mẹ nàng chẳng chịu kể lại tên của thằng khốn đó, khiến Dương Phàm khốn khổ tới cực điểm, trước giờ Dương Phàm chưa từng cảm thấy thất bại tới như vậy. Long nhan của Dương Phàm phẫn nộ đến cực điểm chỉ biết trút giận lên các người hầu trong gia nhà, vì thế họ nhìn thấy Dương Phàm cũng chạy trối chết chẳng dám đến gần.
Trong một căn phòng tối do chẳng mở đèn, Dương Phàm ngồi im lặng, khuôn mặt đen tựa bao thanh thiên. Từ xa xa truyền tới một giọng nói “anh giận Thái Văn vì cô ấy không sạch sẽ?”
Dương Phàm không trả lời, Hiếu Tùng cười mỉa mai anh “tôi kinh thường anh, đây là lần đầu tôi kinh thường anh tới mức này”
“ra ngoài, cút”. Dương Phàm đuổi Hiếu Tùng đi, Hiếu Tùng trước khi ra đi “hừ, tôi kinh bỉ anh”.
Do bố mẹ Dương Phàm du lịch sang pháp quốc mà Dương Phàm sống cùng ** nuôi. Khi Hiếu Tùng nghe thấy bà ** bảo Dương Phàm bị điên rồi thì Hiếu Tùng không ngừng ngại bỏ học về nhà khuyên can, nhưng xem ra Hiếu Tùng thật sự thất vọng về Dương Phàm
Dương Phàm trong lòng của Hiếu Tùng luôn là niềm tự hào, khiến Hiếu Tùng hâm mộ không thôi, Hiếu Tùng tự biết thân phận của Hiếu Tùng, Hiếu Tùng cũng mãn nguyện với lối sống hiện tại, cũng không cần gì thêm, hôm nay Hiếu Tùng cảm thấy thất vọng vì Dương Phàm, rất nhiều, hừ, mỉa mai thật.
Trong phòng, Thái Văn lúc này thật sự đang không ổn, mồ hôi hột cứ lăn trên trán Thái Văn, Thái Văn vẫn nhắm chặt đôi mắt xinh đẹp, chỉ để lộ hàng mi cong cong thấm đẫm nước mắt, miệng cứ la lối “không, tha cho tôi, tha cho tôi…..”
Mẹ Thái Văn vội bật khóc ôm lấy bố Thái Văn, bố Thái Văn nói “không xong rồi, chắc ta phải đưa con đi điều trị tâm lý lại”
Thái Trác Em đồng ý, khẽ nói “vâng, con sẽ gọi bác sĩ Trương”.
. Thái Trác vội bỏ ống nghe điện thoại xuống, mở cửa. “uy, anh Dương, a…..này”. Dương Phàm cứ một mạch tiến lên lầu, mở cửa phòng ra chẳng thèm để ý đến hai cây bóng đèn đang đứng ôm nhau khóc
Dùng tay khẽ lau mồ hôi của nàng, nắm lấy cánh tay của nàng, giọng ôn nhu “bé con, nhớ anh chứ, anh lại tới thăm bé con đó”. Mỗi ngày Dương Phàm đều giành thời gian đến thăm nàng, điều đó gia đình nàng cũng cảm kích không thôi, cũng rất biết điều mà đóng cửa phòng.
Bàn tay to lớn ấm áp của Dương Phàm khiến Thái Văn cảm thấy yên tâm, chẳng còn chảy nước mắt, mà siết chặt lấy Dương Phàm, trong giấc mơ cứ như Thái Văn tìm được phao cứu hộ vậy, Thái Văn nghe thấy tiếng người rất thân quen đang thì thầm với Thái Văn, nỉ non bên tai với Thái Văn “Văn, tỉnh lại được không, đừng dọa anh”
“Văn, anh chẳng hề chê em, anh thấy anh rất thất bại, anh chẳng làm được gì cho em, Văn….”. Dương Phàm cứ không ngừng tâm sự với nàng ,cứ nói những lời mật ngọt với nàng, nhưng câu cuối của Dương Phàm làm nàng mở mắt ra, đôi mắt long lanh khẽ chớp chớp nhìn lấy Dương Phàm.
Dương Phàm mỉm cười, nụ cười rất mỹ lệ, tràn ngập hạnh phúc nhìn lấy nàng “em đã tỉnh, Văn”. Nàng nhìn thấy nét mặt của Dương Phàm , nàng mỉm cười nhìn Dương Phàm, rồi nàng khẽ nhíu mày.
Dương Phàm đứng lên, ngồi phịch xuống mép gường, tay để lên trán nàng “bé con ngốc nghếch sợ anh lấy vợ sao”. Dương Phàm dùng mọi cách để kích tướng nàng, khiến nàng tỉnh dậy, nếu nàng không tỉnh Dương Phàm sẽ cưới Tử Hà, sinh con đẻ cái, ngày ngày đều ôm con đến làm phiền nàng.
Nàng vội buông tay Dương Phàm ra, ngây ngô nhìn Dương Phàm, giọng thút thít khàn khàn do ngủ ly bì mấy ngày “hội trưởng đại nhân, tại sao , anh lại ở nhà em?”
Mắt Dương Phàm khẽ giật giật “bé con, quên mất anh rồi sao?”. Nàng ngây ngô lắc đầu “em nào quên, anh là hội trưởng đại nhân”
Phòng mở cửa ra, bố mẹ nàng cùng em trai nàng vui mừng.Dương Phàm vội kéo em trai nàng ra phòng “Thái Trác, Thái Văn cuối cùng là như thế nào?”
Em trai nàng lắc đầu than ngắn thở dài “năm trước chị em được bác sĩ điều trị tâm lý xong, tỉnh lại cũng như vậy đó anh ạ, tức là quên hết mọi chuyện, anh đừng trách”.
Môi của Dương Phàm cong lên, trong lòng thét lên ‘thế thì tốt quá rồi, tốt quá rồi’. Dương Phàm khẽ xoa đầu của Thái Trác “ừ, được rồi cám ơn em”.
“em phải cám ơn anh mới đúng, giúp gia đình em đỡ tốn một khoảng tiền”, năm ngoái vì điều trị cho chị gia đình đã xoay sở không kịp, chạy đôn chạy đáo vì cứu lấy chị đang nằm bệch trên gường.
Nhưng đây là Dương Phàm mà báo chí hay đăng tải lạnh lùng không có cảm xúc đây sao, theo Thái Trác thấy thì báo chí đúng là báo chí lá cải mà, tung tin đồn nhảm, qua vài ngày tiếp xúc thì anh thấy Dương Phàm rất tốt rất ôn nhu tận tình nữa. (=)) )
Ngày hôm sau khi thấy Thái Văn xuất hiện tại trường Đồng Đồng, Chí Chung, Linh Lăng chạy lại cùng chào mừng Thái Văn. Chí Chung giọng oán trách “này, cậu là đồ quỉ mà, đi xong chuyến dã ngoại là nghỉ mất mấy ngày”
“phải đó cậu trốn đi đâu, có biết mọi người lo lắng cho cậu không?”. Đồng Đồng cũng bực mình oán trách. Nàng thì sờ sờ đầu dáng vẻ áy náy “tớ chẳng biết, tớ bị ốm nên tớ phải nghỉ thôi”
Linh Lăng nhéo mũi nàng “cậu thật hư, ngắm Hoàng Tử xong rồi bệnh liệt gường luôn”. Nàng nhe răng ra “cậu mới là thứ người như vậy đó”. Chí Chung cười hả hê nói “đúng a, Linh Lăng mới chính là mẫu người như vậy”.
Từ trên lầu nhìn xuống, thấy nhóm người của Thái Văn vẫn hài hước vẫn vui vẻ như vậy. Từ sau lưng vọng lại lời nói ủy khuất“em xin lỗi, em không nên trách anh sớm như vậy”.
Dương Phàm vẫn thủy chung nhìn lấy Thái Văn, chẳng thèm ngó ngàng ‘em họ’ ngu ngốc của mình. Hiếu Tùng thở dài, hệt như một giấc mơ, Thái Văn bị bệnh tâm lý sau khi khỏi là quên hết mọi chuyện sao???, thế cũng tốt. Hiếu Tùng quay đầu lại, giọng phấn khởi, để lên bả vai của anh họ “Dương Phàm, em thật ngưỡng mộ anh, phong anh làm thần tượng của em
Dương Phàm mỉa mai cười “làm thần tượng của em, em đừng làm cho tôi cảm thấy xấu hổ là tôi mừng lắm rồi”. Hiếu Tùng cắn môi dưới “anh, em khen anh mà anh lại nói em như thế sao”
Dương Phàm hừ lạnh, nhìn nàng thấy nàng thật sự ổn, mới yên tâm quay lưng đi về lớp. =========
“mẹ con đã về”. Nàng mau chóng tháo giày đi vào phòng khách, thì ngạc nhiên “Hội trưởng đại nhân tại sao anh lại ở đây?”
Dương Phàm khẽ đặt ly xuống, cười như không cười “tại sao anh không thể ở đây?” bé con này thật chẳng biết điều, cư nhiên tỏ thái độ chẳng hoan nghênh mình.
Mẹ nàng cười thầm, làm bộ dáng ủy khuất “Dương Phàm đến mừng thọ mẹ già của con, chẳng lẽ con hoan nghênh”
Nàng trợn mắt, vội múa chân múa tay “uy, nào có, chỉ là, chỉ là ngạc nhiên thôi”. Bố nàng khẽ ho khan, đôi mắt bắn sát khí về nàng “xem ra Dương Phàm còn có tấm lòng hơn con đó”.
Nàng bĩu môi, chỉ tại vì