Hỏi trời, trời biết không?
Hỏi đất, đất có hay!
Nơi dấu chân anh bên người.
Em đứng lặng im nghe nỗi đau rơi.
Thật chậm, thật chậm…
Khắc sâu vào tim em.
Ký ức mãi chẳng phôi pha trong em.
Những ngày tháng hạnh phúc khi có anh bên cạnh.
Dù rằng trong trái tim anh luôn mang hình bóng khác.
Yêu thầm lặng mãi mãi không có lời.
Làm sao viết nên điệu nhạc buồn
Yêu không tính toán đổi lại được gì.
Vẫn mãi chấp nhận nỗi đau bởi vì anh.
Mỗi ước nguyện nhỏ nhoi đều vì anh.
Muốn đứng bên cạnh để nhìn anh hạnh phúc.
Muốn làm chỗ dựa khi anh gục ngã và bật khóc.
Muốn xoa dịu nỗi buồn trong đôi mắt anh
Muốn chúc phúc anh mãi được hạnh phúc.
Chỉ muối đổi lại một điều duy nhất.
Quay lại và mĩm cười nhìn em.
Nằm dài trên ghế bố nhà Tú Quyên nghe bài hát này, Ngọc Loan cảm thấy cuộc sống tràn đầy buồn bã và tẻ nhạt. Cô muốn làm gì để để bản thân không chìm vào sự cô đơn, không quấn quanh với suy nghĩ “ Hiện giờ hai người họ đang làm gì”
Nghĩ đến nụ cười và ánh mắt họ nhìn nhau, nghĩ đến những giây phút ân ái quấn quýt bên nhau của họ. Cô vừa cảm thấy ghen tỵ vừa cảm thấy đau lòng.
Không muốn bản thân phải chìm đắm trong nỗi đau và sự nhung nhớ Vũ Phong, Ngọc Loan quyết định đi dạo phố một mình. Để không gặp người quen, cô khoát một chiếc quần jean bạc, áo khoát màu xanh có mũ trùm kín đầu, và một chiếc khẩu trang che kín mặt.
Từ trước đến giờ cô ít khi nào che kín mít người như thế, cảm thấy có chút buồn cười trước mình lúc này. Nhưng cô an tâm là khó có ai nhận ra cô, và cô cũng không trở thành tâm điểm của mọi người. Vì hiện thời, mọi người ra đường đều bịt kín như thế, cô giống như tất cả các cô gái khác, cứ bình dị giữa cuộc sống.
Đút hai tay váo túi áo khoát, cô thong thả dạo bước, chợt dừng chân nhận ra một đều. Nhà Tú Quyên rất gần với trường đại học của cô ngày xưa.
Ngọc Loan bồi hồi chết lặng trước cửa trường đại học, những cảm xúc thân thương, những ký ức ngọt ngào lẫn cay đắng hiện về trong tâm trí như chưa bao giờ rời xa.
Đó là một ngày nắng nóng trước cửa đại học.
- Pé heo , em đang ở đâu? – Giọng Vũ Phong đầy vui vẻ gọi điện cho cô.
Ngọc Loan nổi cáu nhận điện, không biết đây là lần thứ mấy anh gọi điện cho cô, nhắc nhở cô ra về phải chờ anh. Đừng nói là ấn tượng của anh trong cô hoàn toàn sụp đổ, bây giờ thậm chí là ghét cay ghét đắng khi biết anh chính là cái tên nhóc xấu xa ngày trước đã hành hạ hai má cô khi cô bị sưng nú răng. Cứ mỗi lần nhớ lại cái cảnh đau đến chảy nước mắt của mình khi đó, cô không khỏi rùng mình và hận cái tên đó.
- Trước cổng trường đại học – Cô đáp cộc lốc.
- Này, em ăn nói với đàn anh như vậy à – Vũ Phong không hài lòng đáp.
- Cho anh năm phút để chạy tới, nếu không tôi về – Cô ra điều kiện để có thể quang minh chính đại bỏ đi .
Nói xong cô liền cúp máy, ngẫm nghĩ có nên ra về luôn hay không, nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ rưỡi trưa rồi. Chờ hắn ta thêm năm phút nữa, hắn không đến thì là lỗi của hắn, không phải tại cô.
Ngọc Loan cứ nhìn đồng hồ trên tay mình rồi đếm từng giây , từng phút.
Cuối cùng năm phút cũng đã trôi qua, cô nhấc người khỏi bức tường đang dựa sau lưng định cất bước đi thì một bóng người cao lớn lao tới khiến cô bật lại vào tường. Cả người cô va vào tường ê ẩm đến nhăn cả mặt mày.
Hơi thở gấp gáp của người đó phủ lên người cô, có hương vị bạc hà nhẹ nhàng dễ chịu.
Cô ngẩng đầu bắt gặp ngay sóng mũi cao của Vũ Phong chỉ chút nữa là chạm vào sóng mũi của cô. Cô phát hiện đôi mắt của anh đen lánh nhưng tỏa sáng , giống như mặt nước hồ bình lặng giữa buổi sớm thu. Đầy cuốn hút với hàng mi dày và rậm, khiến người khác nhìn vào là lập tức bị cuốn lấy.
Ngọc Loan bối rối đến đỏ mặt, cảm giác gần gữi như thế này cô không quen chút nào, đúng là dễ khiến tim cô đập lung tung. Cô nuốt nước bọt cái ực hít thật sâu, dùng hết sức đẩy Vũ Phong ra khỏi người mình.
- Này! Ai cho anh lợi dụng tôi hả
- Nè, em gái. Em chỉ cho anh có 5 phút, chạy từ lớp học ra đây. Anh phải vắt chân lên cổ mới chạy kịp đến đây, lại thấy em định bỏ