Chương 1: Duyên nợ bắt đầu từ một nụ cười.
- Thưa ba, con đi học – Ngọc Loan chạy thật nhanh xuống lầu, ôm lấy ba chào.
- Từ từ mà đi, không vội …Con cứ chạy như thế coi chừng té chảy máu – Ba thấy cô chạy ầm ầm như thế thì nhíu mày rày ngay.
- Ba làm như con còn nhỏ lắm ý. Con đâu có dễ té như thế chứ – Bị la, cô nhõng nhẽo nói.
- Ba già rồi, chỉ có mình con, con có mệnh hệ gì, ba biết làm sao đây – Ông Mạnh Chung thờ dài lo lắng.
Biết ba vì thương mình nên mới nói như thế, Ngọc Loan hôn ba một cái nói:
- Con biết rồi. Con xin hứa với ba, sẽ giữ gìn thân thể của mình một cách cẩn thận . Hihi…Con đi nha ba.
Nói xong, cô quẩy tay chào ba mình rồi chạy ra ngoài.
- Đã bảo đừng có chạy nhảy mà – Ông Mạnh Chung nhìn theo hét lên phía sau cô mắng.
Ngọc Loan lè lưỡi đứng lại giả bộ nghiêm chỉnh bước đi cẩn thận, nhưng sau đó cô lên xe phóng đi thật nhanh đến trường. Cảm giác được tung tăng chạy nhảy thật là thoải mái.
Đôi khi nghĩ rằng ba cô lo lắng một cách thái quá, chỉ một lần cô bị đụng xe mà khiến ba cô quản thúc nghiêm ngặc đến thế. Nhưng cô hiểu ba cô lo lắng như thế là hoàn toàn đúng.
Cô bị mắc căn bệnh máu khó tái tạo, mà nhóm máu của cô lại là nhóm máu RH-, một nhóm máu hiếm.
Lần đó, cô vừa từ trường trở về nhà, trời khá tối, chẳng may đang chạy xe trên đường, có hai tên thanh niên phóng nhanh, lao vào cô rồi bỏ chạy. Cô bị thương mất máu rất nhiều tưởng chừng nguy kịch vì bệnh viện không có loại máu của cô.
Nhưng cũng may là cô bạn cùng trường phát hiện và đưa cô đến bệnh viện lại có cùng nhóm máu như cô, và nhờ cô ấy hiến máu, cô mới có thể sống tiếp. Nhưng cũng phải mất một khoảng thời gian khá dài để hồi phục, phải ăn thật nhiều chất dinh dưỡng, vì máu của cô tái tạo rất chậm. Cho nên ba cô càng quản cô chặt hơn.
Đi học có xe đưa đón, đi đâu ba cô cũng không cho khiến một người thích tự do như cô cảm thấy rầu rĩ. Năn nỉ mãi, ba cô mới đồng ý cho cô tự lấy xe đi học.
Nhưng cũng nhờ vậy, cô có thêm một cô bạn thân thiết.
- Hà Trang – Cô hớn hở gọi tên cô bạn khi thấy cô ấy đẩy xe vào cổng trường.
- Hôm nay được đi xe lại rồi à – Hà Trang nhìn thấy cô chạy xe đến thì vui vẻ hỏi.
- Ừ …xem như thoát khỏi xiềng xích rồi – Cô le lưỡi đáp – Chiều nay chúng ta đi ăn mừng.
- Ok ….
Cả hai nhanh chóng đem xe vô bãi gửi rồi cùng nhau vào lớp học. Năm nay họ đã là sinh viên năm 3 rồi, học cùng lớp nhưng tận bây giờ, họ mới trở nên thân thiết, là từ lúc Hà Trang hiến máu cho cô.
- Dạo này thức khuya làm bài đến mờ cả mắt – Hà Trang than thở – Mình mà có tiền mua laptop thì đỡ khổ .
- Hay dùng máy của mình đi, dù sao mình cũng có tới hai cái – Ngọc Loan tốt bụng đề nghị.
Hà Trang ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu.
- Cũng được, vậy để cẩm ơn, chầu chiều nay mình mời.
- Vậy thì mình phải ăn cho nhiều mới được – Cô cười haha nói.
- Cái đồ tham ăn – Hà Trang nhìn cô liếc xéo.
Cô lè lưỡi trêu lại. Cả hai cùng pha ra cười . Vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, cô không để ý va vào một người con trai đang đi hướng ngược lại.
- Xin lỗi – Cô vội nói xin lỗi.
- Không sao – Giọng người con trai đó nhẹ nhàng nói.
Cô ngẩng đầu nhìn lên thì bắt gặp nụ cười của anh. Nụ cười của anh rất đẹp, rực rỡ như anh mắt trời, cô có chút xấu hổ liền gật đầu một cái rồi kéo Hà Trang bước đi. Nhưng….
- Á ….- Cô hét lên khi phát hiện tóc của mình bị vướng vào vật gì đó làm đau điếng.
Quay người nhìn lại thì hóa ra, mái tóc dài buông xõa của cô đã bị vướng vào cúc áo của anh. Anh đăm chiêu nhìn cái cúc áo đang bị vướng tóc của cô. Tưởng đâu anh khó chịu vì tóc cô vướng vào cúc áo của anh.
Ngọc Loan vội vã nói xin lỗi rồi lục tìm trong túi xách của mình lấy ra cái kéo con dùng để tỉa lông mi định cắt đi phần tóc vướng vào áo của anh. Nhưng anh đã giữ tay cô lại, sau đó lấy cái kéo từ tay cô và cắt đứt chiếc cúc áo của mình.
Sau đó mĩm cười trả kéo lại cho cô. Anh nhìn cô bằng nụ cười đầy sức quyến rũ