Sau một giấc ngủ dài đầy mệt mỏi, Vũ Phong thức dậy đi xuống lầu, anh nhìn thấy Ngọc Loan đang ngồi gục trên sofa. Dáng vẻ cô lúc này trông thật nhỏ nhắm và đáng thương, lòng Vũ Phong trào dâng một niềm hối hận vô cùng lớn. Mái tóc cô rũ xuống gương mặt, nhưng vẫn nhận ra được gương mặt xanh xao mệt mỏi, cùng rèm mi vẫn còn ẩm ướt. Hai tay ôm lấy đôi chân co lại, giống như lạnh, cũng giống như vừa trải qua nỗi đau dài.
Vũ Phong thở dài quay lại phòng của mình lấy một cái chăn mỏng đem xuống, anh nhẹ nhàng đắp cho cô. Tuy chưa vào lập đông, nhưng khí trời đã bắt đầu se se lạnh, vậy mà cô lại ngồi ở ngoài này suốt cả đêm như thế. Lòng anh thấy đau xót quá.
Hôm qua, sau khi mắng cô xong, anh vô cùng hối hận, muốn nói lời xin lỗi với cô, nhưng lại không có dũng khí đối mặt cho nên ở mãi trong phòng, thật lâu không chợp mắt được, mãi mới chìm vào giấc ngủ. Nhưng so với cô, có lẽ là cả đêm dài ngồi đây mà khóc rồi mới thiếp đi như thế, hai hàng nước mắt vẫn còn hiện rõ trên gương mặt.
Vũ Phong đưa tay lau giúp cô hai hàng nước mắt, anh cảm thấy da mặt cô rất mịn màng và mềm mại, lại bị cái lạnh xâm chiếm, sờ vào là cảm nhận ngay cái lạnh. Anh giúp cô tém lại mái tóc để cô ngủ dễ chịu hơn, gương mặt cô vì thế hiện rõ hơn. Ngọc Loan so với Hà trang, cô có nét đẹp dịu dàng, nụ cười tỏa sáng rất đẹp. Thật ra có nhiều lúc anh bị nụ cười của cô làm cho ngây người. Anh đã từng rung động vì cô.
Nếu như lúc đó, anh không nhận ra Hà Trang là cô gái đã giúp mình khi xưa, có lẽ anh đã yêu Ngọc Loan. Chỉ tiếc là anh đã nhận ra Hà Trang ngay vào giây phút đó.
Lần này anh cùng Hà Trang đi chơi, vốn đã nghĩ sẽ là một chuyến đi chơi vui vẻ, bù đắp lại cho Hà Trang tổn thương khi anh phải lấy Ngọc Loan. Vậy mà, Hà Trang lại đưa ra yêu cầu ràng buộc đối với anh. Anh hiểu Hà Trang có sự lo lắng của cô ấy, bởi vì dù sao anh và người con gái khác cũng là vợ là chồng hợp pháp, còn cô không danh không phận, lén lút làm người thứ ba. Nhưng anh cũng đã giải thích rõ, anh và Ngọc Loan đã giao hẹn với nhau 3 năm, ba năm sau mới tiến hành ly dị. Ba năm nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, họ vẫn còn trẻ coi như một thử thách tình yêu đi. Vậy mà Hà Trang cứ muốn có con để ràng buộc anh.
Mà anh lại không thích sự ràng buộc này, phần thì anh không muốn ở sau lưng Ngọc Loan làm những chuyện khiến cô đau khổ, dù kết hôn là giả. Phần thì anh không muốn con mình sinh ra mang tiếng không có cha.
Cho nên hai người vì vậy mà giận nhau, mang tâm trạng không vui vẻ mà trở về, lại gặp ngay sự phẩn nộ của ba anh, do đó nhất thời không phân rõ tâm trạng mà la mắng cô.
- Anh ….- Ngọc Loan tỉnh dậy thấy Vũ Phong đang ngồi bên cạnh thì khẽ kêu.
- Sao lại ngủ ngoài này – Vũ Phong nói giọng trách móc, nhưng chứa đầy sự quan tâm.
Nhưng chỉ một chút đó của anh cũng khiến Ngọc Loan cảm thấy ấm áp, nhất là thấy chiếc chăn mỏng được đắp trên người mình, cái lạnh bao phủ cô lập tức biến mất.
- Em xin lỗi, em chỉ định về nhà dọn dẹp sạch sẽ trước khi anh về mà thôi. Em không ngờ mẹ và dì lại đến cho nên mới….
- Được rồi, không phải lỗi của em. Tất cả đều là anh đã sai. Là anh kéo em vào con đường này, là anh khiến em buồn và đau lòng, khiến em chịu uất ức mà không thể nói ra – Vũ Phong nhìn cô chân thành nhận lỗi – Vậy mà còn la mắng em như thế.
- Em thì không sao, chỉ sợ là ba mẹ sẽ đau lòng thôi. Còn ba em… – Ngọc Loan rơi nước mắt, cô cứ nghĩ đến việc ba mẹ Vũ Phong đã biết, thì ba cô sẽ biết. Ông sẽ vì chuyện này mà nổi giận, quan hệ hai bên gia đình sẽ xấu đi, ba cô chưa bao giờ chịu để cô phải thiệt thòi, ông nhất định sẽ đòi công bằng cho cô.
- Em lên thay đồ đi. Chúng ta cùng trở về nhà ba mẹ nói chuyện một chút. Chuyện này không thể làm lớn ra, cần phải giấu ba em, ông ấy đang bị bệnh – Vũ Phong bèn đáp.
Ngọc Loan bèn gật đầu đồng ý, rồi đứng dậy lên lầu thay đồ.
Khi cả hai người đến nhà, mẹ Vũ Phong đích thân ra mở cửa, nhìn nét mặt bà không vui, cũng có thể thấy rõ hôm qua ba anh đã giận dữ đến thế nào.
- Hai đứa vào nhà đi.
- Tôi không có thằng con như nó, bà mau đuổi nó ra khỏi nhà – Tiếng ba Vũ Phong vang lên đầy tức giận.
- Ông đuổi nó, còn Ngọc Loan thì sao, chẳng lẽ ông muốn đuổi luôn Ngọc Loan ra ngoài hay sao? – Mẹ Vũ Phong bèn lên tiếng trả lời.
Ba Vũ Phong vì thế dịu lại, ông hậm hực ngồi xuống ghế, thở dốc. Vũ Phong khoát vai Ngọc Loan vào nhà, vỗ về cô, cả hai đi đến trước mặt ba Vũ Phong cùng đồng thời quỳ xuống.
- Ba, con sai rồi. Mọi chuyện đều do con ngây ra. Ba muốn đánh, muốn mắng gì cứ chút lên con, Ngọc Loan chỉ là bị con làm lay động nên mới đồng ý nghe theo mà thôi.
- Mày còn dám mở miệng nói. Khi mày làm như vậy, mày có nghĩ đến Ngọc Loan hay không hả? Nó là con gái, dù sau này thế nào vẫn mang
tiếng là phụ nữ có chồng. Mày bảo tao ăn nói làm sao với bác Dương của mày hả.
- Lần này con đúng là làm bậy quá, mẹ không thể bênh con được – Mẹ Vũ Phong cũng tức giận mắng, mẹ Ngọc Loan mất, từ nhỏ bà đã xem cô như con gái của mình, cưới cô về làm con dâu, bà càng thấy vui vẻ, nào ngờ con trai mình lại làm ra những chuyện thế này.
- Tụi con sai rồi, mong ba mẹ tha thứ cho tụi con – Ngọc Loan rơi nước mắt nghẹn ngào nói.
Ba Vũ Phong nhìn Ngọc Loan khóc lóc mà đau lòng, thở dài bảo:
- Con mau đứng lên đi. Không phải là lỗi của con, hà tất gì phải nhận lỗi về mình.
- Ba mẹ, con xin lỗi – Ngọc Loan cúi đầu khóc.
Mẹ Vũ Phong đành đứng dậy đỡ cô đứng lên, rồi nhìn Vũ Phong nói:
- Con cũng đứng lên đi.
- Ai cho phép nó đứng lên – Ba Vũ Phong bèn quát lớn.
- Ba nếu như ba không cho phép anh Vũ Phong đứng lên, con cũng xin quỳ với anh ấy, vì con cũng là người có lỗi – Ngọc Loan vội quỳ xuống đất nhìn ba Vũ Phong nói.
- Mày thấy chưa Phong. Một đứa con gái tốt như thế này, mà mày còn không thương. Còn cái con nhỏ kia, nó có gì tốt ngoài vẻ ngoài xinh đẹp chứ. Vì sao mày cứ nhất quyết chọn nó mà bỏ rơi Ngọc Loan.
Vũ Phong cúi mặt không nói được một lời nào. Thật ra chính bản thân anh cũng hiểu rõ được điều đó, nhưng anh lại là người cố chấp, đã quyết yêu thương Hà Trang thì dù có rung động trước Ngọc Loan, anh vẫn chọn Hà Trang.
- Thôi chuyện đã lỡ rồi, nói ẹ nghe, hai đứa tính giải quyết làm sao. Mau đứng dậy ngồi lên ghế hết đi – Mẹ Vũ Phong thở dài nói.
Thấy ba không còn phản đối nữa, Vũ Phong bèn dìu Ngọc Loan đứng dậy lên ghế ngồi. Hai người bèn kể lại giao hẹn 3 năm sau sẽ li dị cho ba mẹ Vũ Phong nghe. Mẹ Vũ Phong nắm lấy tay Ngọc Loan vỗ về:
- Uất ức cho con quá rồi.
Ba Vũ Phong khẽ nhắm mắt, ông vốn là người lạc quan cho nên so với tuổi trông vẫn là người đàn ông phong độ, nhưng chuyện này dường như đã khiến ông trở nên già đi rất nhiều.
- Được rồi, chuyện này tạm dừng lại ở đây. Trước mắt tuyệt đối không được để lộ ra bên ngoài, càng không để cho anh Dương , ba Ngọc Loan biết được.
Mọi việc coi như thống nhất với nhau. Mẹ Vũ Phong mới nói:
- Hai đứa sáng sớm đến đây, chắc chưa ăn gì. Ở lại đây cùng ăn sáng với ba mẹ rồi hẵng đi.
- Dạ, con biết rồi mẹ – Cả hai cùng đáp.
Ngọc Loan xuống phụ người giúp việc và mẹ Vũ Phong chuẩn bị bữa ăn sáng, ba Vũ Phong và Vũ Phong ngồi im lặng bên nhau, ông đưa mắt nhìn Ngọc Loan loay hoay dưới bếp mới trầm giọng nói với Vũ Phong.
Hà Trang và Ngọc Loan tựa như hai bông hoa hồng đỏ và trắng. Hà Trang là hoa hồng đỏ, Ngọc Loan là hoa hồng trắng. Bây giờ con đang nắm trong tay hoa hồng trắng, con sẽ thấy hoa hồng đỏ là trang quốc sắc thiên hương. Con muốn có hoa hồng đỏ, không ngừng dùng mọi cách để nắm trong tay, thậm chí buông rơi hoa hồng trắng. Nhưng một khi mất hoa hồng trắng rồi, sẽ có ngày con phát hiện, hoa hồng trắng thật ra là báu vật vô giá. Dù có bao nhiêu hoa hồng đỏ cũng chẳng thể nào sánh bằng. Tình yêu giống như mình chọn một bông hồng vậy, nếu chỉ nhìn vẻ ngoài mà vội vàng say đắm, thì mai sau sẽ nuối tiếc khôn nguôi.
Im lặng một lát, ba Vũ Phong mới nói tiếp:
- Coi như ba năm là để con kiểm nghiệm, hãy thử gạt bỏ Hà Trang ra mà đón nhận Ngọc Loan thử xem, nếu như hết thời gian ba năm, con vẫn không tài nào rủ bỏ được Hà Trang. Ba cũng sẽ không trách con nữa.
Vũ Phong nghe ba nói, anh nhìn Ngọc Loan thật lâu giống như muốn ghi khắc bóng dáng của Ngọc Loan vào lòng mình.
Ăn sáng xong, Vũ Phong lấy xe đi làm, Ngọc Loan ở lại chơi một chút rồi về sau. Cô pha giúp ba chồng một ly cà phê rồi bưng vào cho ông. Ba Vũ Phong liền bảo:
- Con ngồi xuống đi. Ba có chuyện muốn nói với con.
Ngọc Loan e dè ngồi xuống ghế đối diện với ba chồng, ông nhìn cô rồi nói:
- Có lẽ một trong những lí do mà hạnh phúc không thể mang hình tròn là bởi vì như thế nó sẽ lăn đi mất, cho nên tạo hình của hạnh phúc nhất định phải méo một chút, lệch đi một chút, góc cạnh một chút, để những người có lòng sẽ biết cách giữ lại bên mình. Con hiểu ý của ba chứ?
Ngọc Loan cắn môi nhìn ông.
- Ngọc Loan! Đối với ba, hạnh phúc của con trai mình rất quan trọng. Ba không mưu cầu môn đăng hộ đối, cũng không mưu cầu lợi ích riêng cho bản thân mình. Ba già rồi, chẳng sống được bao lâu nữa đâu, cho nên ba không có mộng tham vọng giàu sang. Sở dĩ bà muốn Vũ Phong cưới con vì ba nhìn được con là người có thể mang lại hạnh phúc cho Vũ Phong. Nó là con trai ba, cho nên ba rất hiểu nó. Không phải trong lòng nó không có con, chỉ là ấn tượng đối với Hà Trang quá sâu đậm. Cho nên con cần phải tranh thủ mà giữ lấy. Hãy dùng tình yêu chân thật mà giữ lấy Vũ Phong. Cái kiểu giúp đỡ mà nảy sinh tình cảm như của Hà Trang là một thứ không bền vững. Ba tin rằng sẽ có ngày Vũ Phong nhận ra, con mới là người con gái mà Vũ Phong yêu thương và cần suốt cuộc đời này
Ngọc Loan ngẩng đầu nhìn ông, trong ánh mắt phức tạp vô cùng.
- Ngọc Loan, hứa với ba, dù thế nào cũng đừng bỏ rơi Vũ Phong có được không?
Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương 5.3