Tùng Quân im lặng lái xe đưa cô rời khỏi nơi đau lòng vừa rồi. Anh do dự không biết nên đưa cô về đâu, về nhà của hai vợ chồng hay về nhà ba cô. Nếu về nhà của họ, Tùng Quân sợ là Ngọc Loan sẽ mãi chìm trong đau khổ. Còn về nhà ba cô…theo Tùng Quân thấy, sở dĩ Ngọc Loan chịu đựng đến bây giờ vẫn không nói ra, có lẽ một phần bởi vì cô sợ ba mình biết, cho nên thời khắc này, Ngọc Loan càng không muốn trở về nhà ba cô. Nghĩ như thế Tùng Quân lái xe đưa cô đi dạo mát, anh đưa cô đi ra một bến cảng hóng gió.
Ra đến bến, Tùng Quân lẵng lẽ dừng xe lãi, rồi bật một bản nhạc du dương êm nhẹ, ngã người vào ghế, lặng lẽ thưởng thức, không hỏi han, không thúc ép cô, cứ để Ngọc Loan từ từ bình tĩnh
Ngọc Loan nhìn ra bên ngoài, nơi những ánh đèn nhấp nhoáng đầy rực rỡ. Tiếng nhạc du dương như re hồn người vào một thế giới lặng thinh, làm lắng dĩu tất cả những cảm xúc trong lòng. Ngọc Loan cũng tựa người vào thành ghế, nhắm mắt lại muốn chìm mình vào điệu nhạc để quên đi hình ảnh Vũ Phong và Hà Trang trong lòng cô.
Thời gian cứ thế qua đi, từng bản nhạc du dương không lời trôi qua. Ngọc Loan cuối cùng cũng mở mắt ra, Tùng Quân giống như có linh cảm cũng mở mắt ra nhìn cô, khàn giọng hỏi:
- Đã đỡ hơn chưa?
Ngọc Loan quay đầu nhìn Tùng Quân khẽ gật đầu cười không đáp, nhưng ánh mắt vẫn không nén được sự đau buồn trong lòng.
Tùng Quân nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài, anh muốn tận hưởng không khí mát rượi từng những cơn giớ thổi từ bờ sông vào. Ngọc Loan cũng mở cửa bước ra ngoài, cô bắt chước Tùng Quân làm động tác ưỡng người hít thở không khí từ sông ùa vào.
Tùng Quân sau đó cho hai tay vào túi cất bước đi dạo quanh sông, Ngọc Loan cũng lặng lẽ theo sau bước chân của anh.
Nhưng bờ sông khập khễnh không bằng phẳng cho lắm, Ngọc Loan lại mang giầy cao gót cho nên bước chân của cô không được vững vàng cho lắm, cô vấp vào một đất đất gập ghềnh cho nên đổ nhào về phìa trước, chỉ kịp kêu nhỏ một tiếng. Cũng may Tùng Quân phản ứng mau lẹ, quay người đỡ lấy cô giữa lại.
Sau khi đứng vững rồi, Ngọc Loan khẽ cười ngượng nói:
- Em đúng là hậu đậu.
Hai người không đi nữa, mà quay người nhìn những ánh đèn trên sông, ánh trăng phản chiếu xuống mặt sông khiến nó phản ánh ánh sáng trở nên lấp lánh đẹp vô cùng.
Ngọc Loan trầm mặt một chút rồi mới nói:
- Có phải anh cảm thấy em quá ngốc nghếch, quá nhu nhược hay không?
Tùng Quân không đáp, chỉ bảo rằng:
- Em là một cô gái tốt.
Ngọc Loan bỗng cười buồn:
- Thật ra, em và Vũ Phong kết hôn với nhau chỉ trên danh nghĩa mà thôi.
Tùng Quân kinh ngạc quay người nhìn Ngọc Loan chằm chằm, cô cũng nhìn lại anh, không hề trốn tránh, sau đó kể tiếp:
- Tụi em hẹn nhau 3 năm sau sẽ ly hôn, khi đó em lại trở về là em, còn Vũ Phong có thể đòang hoàng ở bên cạnh Hà Trang.
- Em…- Tùng Quân nói không nên lời, anh từng nhớ Tú Quyên từng nói những lời bóng gió như thế này, cô ấy kể như mình vừa xem xong một bộ phim, Tùng Quân lúc đó chỉ nghĩ cô bé này quá lậm phim tình cảm rồi, chứ không hề nghĩ rằng, Tú Quyên là đang ám chỉ Ngọc Loan.
- Cho nên dù đau buồn bao nhiêu, em cũng phải chấp nhận mà thôi. Bởi lẽ em mới chính là người thứ ba chen vào tình cảm của họ. Nếu không có em, Vũ Phong và Hà Trang đã là một cặp hạnh phúc rồi. Anh cũng biết mà.
Tùng Quân khẽ gật đầu. Anh biết vũ Phong và Hà Trang yêu nhau, anh cũng biết Ngọc Loan yêu Vũ Phong. Anh cứ cho rằng cuộc tình nào cũng cũng có hồi kết thúc, Vũ Phong và Hà trang đã chia tay nhau, nên Ngọc Loan có cơ hội đến với Vũ Phong và đám cưới cùng anh. Chuyện hôm nay anh chỉ cho rằng Vũ Phong và Hà Trang tình cũ không rủ cũng tới. Nào ngờ sự việc lại trở nên nghiêm trọng như vậy.
Càng không ngờ Ngọc Loan lại chịu thổ lộ tâm sự cùng anh bí mật này. Anh im lặng lắng gnhe Ngọc Loan kể hết tất cả mọi chuyện. Kể xong, Ngọc Loan cười buồn nói:
- Tùng Quân! Anh biết không? Từ nhỏ đến lớn, em chưa từng vấp ngã bao giờ cả. Con người phải một lần vấp ngã, một lần trả qua sóng gió mới có thể trưởng thành được. Người ta nói, nhân chi sơ, tánh bổn thiện, con người khi mới sinh ra chẳng ai muốn chọn điều ác ình. Kẻ ăn cướp không phải thật sự muốn đi cướp, một cô kiều nữ, không phải muốn bán thân cho trăm người. Mà tất cả là vì hoàn cảnh đây đưa họ vào con đường lầm lỗi đó mà thôi. Nhưng họ đều phải vượt qua tất cả những điều đó để tiếp tục cuộc sống. Còn em, từ nhỏ đến lớn, em không hề thiếu thốn bất cứ thứ gì. Em muốn gì, ba em đều cho em, có thể nói, cuộc sống của em đã trải thảm bóng mượt, không tí gồ ghề nào. Em chưa từng trải qua sóng gió nào, cho nên cuộc sống của em không có lọc lừa, không có tranh đoạt, cũng không có *** hại nhau. Cho nên không phải em cố chấp không buông tay, mà là vì Vũ Phong chính là sóng gió, chính là cay đắng mà em phải trải qua Chỉ có thể đối mặt vượt qua nó, em mới có thể bước chân vào cuộc sống vốn gồ ghề này.
- Hà tất gì phải như vậy chứ? Em xứng đáng có cuộc sống tốt đẹp hơn, một cô gái như em có rất nhiều người tình nguyện trải thảm cha lấp sự gồ ghề để em suốt đời sống trong bình yên – Tùng Quân không kiềm nén được nói – Anh….
- Em biết….Chỉ với việc gia tài ba để lại ình em thì có thể sống vô lo vô nghĩ đến cuối đời, chỉ tiếc là ….thôi bỏ đi, đừng nhắc chuyện này nữa làm gì…..
Tùng Quân cũng không miễn cưỡng cô, anh không muốn cô phải nhắc lại càng thêm đau lòng . Tùng Quân kể cho cô nghe những câu chuyện thú vị lúc anh đi du học. Ngọc Loan dù không muốn cũng phải bật cười, nỗi buồn trong lòng cũng vơi đi, lòng nhẹ nhỏm hơn nhiều. Gió bắt đầu lạnh, khiến Ngọc Loan có chút run lên, Tùng Quân bèn cởi áo khoát ra cho cô mượn. Họ lại tiếp tục trò chuyện
Sau cùng Tùng Quân đưa cô về nhà, Ngọc loan xuống xe nhìn Tùng Quân nói lời cám ơn vì anh đã giúp cô quên đi nỗi buồn. Tùng Quân mở cửa đi đến trước mặt Ngọc Loan dặn dò cô vài lời mong cô đừng nghĩ đến chuyện của Vũ Phong với Hà trang. Ngọc Loan gật đầu rồi cởi áo khoác trả cho Tùng Quân. Mái tóc cô bị gió vô tình thổi khiến nó rối tung lên. Tùng Quân bèn đưa tay giúp cô vén lại mái tóc. Bàn tay anh bỗng dừng lại trên bờ vai cô, ánh mắt Tùng Quân nhìn Ngọc Loan không dứt, đôi mắt cô buồn nhưng vẫn có ngượng cười khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng, bất chợt, Tùng Quân cúi đầu hôn lên môi Ngọc Loan.
Ngọc