Tìm Lại Yêu Thương Ngày Xưa

chương 12.2


trước sau

- Tại sao – Vũ Phong giật mình kinh ngạc nhìn cô đăm đăm hỏi.
- Thủ tục chưa đúng – Ngọc Loan chê môi đáp.
Vũ Phong sau giây phút căng thẳng vì bị cô từ chối thì bật cười, không hiểu từ bao giờ cô gái giản dị trước mặt anh lại trở nên kiểu cách đến như vậy. Vũ Phong khẽ cười, quay sang với ta ngắt một bông hoa trên cánh công hoa bằng những bông hoa thật gắn vào kia. Tiếp theo đó, anh cầm hoa và nhẫn quỳ xuống trước mặt cô, nhìn cô nói:
- Em bằng lòng làm vợ anh chứ?
Ngọc Loan vẫn một mực lắc đầu. Vũ Phong bị sự từ chối trong khi anh thành khẩn cầu hôn cô, anh thất vọng tràn trể, nét mặt trở nên đăm chiêu. Ngọc loan khẽ cười nói:
- Em còn chưa làm bạn gái anh, sao có thể nhận lời nhanh như thế chứ.
Vũ Phong vỡ lẽ ra, thì ra thủ tục mà cô nói là chỉ ý này anh đứng dậy, nhìn Ngọc Loan nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, em là bạn gái của anh. Chúng ta đi hẹn hò trước vậy.
- Không chịu, em muốn nhân tiện hoa chưa héo muốn chụp hình đám cưới của mình – Ngọc Loan giữ tay anh lại phụng phịu nói.
- Nhưng mà….- Vũ Phong thật sự không biết xử trí tình huống thế nào.
- Anh hát cho em nghe một bài đi – Ngọc Loan khẽ cười yêu cầu.
- Được – Vũ Phong bật cười, anh bước đến bộ dụng cụ âm nhạc của mình, cầm cây đàn ghi ta lên, đã lâu rồi anh không chơi đàn lại, những ngón tay đã bắt đầu cứng lại. Vũ Phong bèn thử một lát rồi mới nhìn Ngọc Loan nháy mắt bắt đầu cất cao giọng hát bài “ Falling into you”:
And in your eyes I see ribbons of color
I see us inside of each other
I feel my unconscious merge with yours
And I hear a voice say, “What’s his is hers”
I’m falling into you
This dream could e true
And it feels so good falling into you

I was afraid to let you in here
Now I have learned love can’t be made in fear
The walls begin to tumble down
And I can’t even see the ground
I’m falling into you
This dream could e true
And it feels so good falling into you
Falling like a leaf, falling like a star
Finding a belief, falling where you are
Catch me, don’t let me drop!
Love me, don’t ever stop!
So close your eyes and let me kiss you
And while you sleep I will miss you
I’m falling into you
This dream could e true
And it feels so good falling into you
Falling like a leaf, falling like a star
Finding a belief, falling where you are
Falling into you

Falling into you
Falling into you
Và trong đôi mắt anh em thấy những dải băng đầy màu sắc
Em thấy chúng mình đang hoà quyện vào nhau
Em cảm nhận được cảm giác hoà quyện không cưỡng lại được với anh
Và em nghe một giọng nói vang vang “Điều gì của anh cũng là của em”
Anh đang say đắm em
Giấc mộng này có thể thành thực
Và cảm thấy thật tuyệt khi yêu em say đắm
Anh sợ để em ở đây
Giờ anh đã học được rằng tình yêu không thể nảy nở trong nỗi sợ
Những bức tường phút chốc đổ sầm xuống
Và anh không thể thấy mặt đất đâu
Anh đang say đắm em
Giấc mộng này có thể thành thực
Và cảm thấy thật tuyệt khi yêu em say đắm
Rơi như một chiếc lá, một vì sao

Tìm thấy một niềm tin, ngả vào lòng em
Hãy đón lấy anh, đừng để anh ngã
Yêu anh, đừng dừng lại
Thế thì hãy khép đôi mắt em lại và để anh hôn em
Và trong khi em ngủ anh sẽ nhớ đến em
Anh đang say đắm em
Giấc mộng này có thể thành thực
Và cảm thấy thật tuyệt khi yêu em say đắm
Rơi như một chiếc lá, một vì sao
Tìm thấy một niềm tin, ngả vào lòng em
Anh đang say đắm em
Anh đang say đắm em
Anh đang say đắm em
Bài hát thật hay, thật khiến người ta say đắm, không đợi Vũ Phong hát hết bài, Ngoc Loan đã chạy đến ôm cổ Vũ Phong, cô khẽ nói:
- Em bằng lòng làm vợ anh đến suốt đời xuống kiếp.
Sau màn cầu hôn khiến Ngọc Loan ngây ngất, còn có một bữa tối cực kì lãng mạn dưới ánh đèn cùng âm nhạc du dương. Ngọc Loan ngồi nhìn Vũ Phong nắm lấy bàn tay trái của mình, anh khẽ vuốt từng ngón tay thon nhỏ mềm mại của cô. Anh tháo đi chiếc nhẫn cưới cũ, sau đó cẩn thật đeo vào tay cô chiếc nhẫn mới, đeo xong anh nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên tay cô thật lâu rồi mới ngẩng đầu nhìn Ngọc loan, hai người cùng nhau chỉ nhìn nhau trong im lặng, ánh mắt thay lời nói trong giây phút này. Yêu và được yêu là sự hạnh phúc lớn nhất của đời người.
Cuối cùng Vũ Phong đưa Ngọc Loan về nhà của hai người họ, anh nắm tay cô đi đến cửa nhà. Một tay đưa vào túi lục tìm chìa khóa, một tay vẫn giữ chặt tay Ngọc Loan không rời. Ngọc Loan thấy anh khổ sở đưa tay chèo về phía bên kia túi quần mò mẫm lấy chìa khóa mà vẫn không chịu buông tay cô ra thì khẽ cười, nhưng trong nụ cười mang theo cảm giác ngọt ngào khôn tả. Cô khẽ siết chặt tay anh, hy vọng bàn tay này sẽ không rời xa cô lần nữa.
Về đến nhà trời cũng đã chuyển khuya, Ngọc Loan liền đi tắm, quả thật ở nhà luôn có cảm giác thoải mái hơn. Cô nhìn gương mặt đỏ hồng hạnh phúc của mình trong gương, gương mặt cô đúng là gầy hơn trước, mắt dường như trũng sâu hơn một chút, nhưng mắt cô rất sáng,

nụ cười hiển hiện trên môi không ngừng. Cô đưa ngón tay đeo chiếc nhẫn cưới mới lên ngắm nhìn, cô không biết cô đã ngắm nhìn nó bao lâu rồi, tứ lúc Vũ Phong đeo nó lên tay cô, cô đã không thề rời mắt được nó. Suốt cả đoạn đường về, cô nhìn nó chằm chằm, không dám chớp mắt quá lâu, cô rất sợ khi mình chớp mắt quá lâu, khi mở mắt ra tất cả chỉ là một giấc mơ mà thôi. Cho nên Vũ Phong đã nắm chặt lấy tay cô suốt đoạn đường còn lại, anh muốn dùng hơi âm bàn tay của mình để nói cho cô biết tất cả đều là sự thật. Lúc cả hai ai về phòng người nấy, Vũ Phong luyến tiếc mãi mới chịu buông cô ra. Nhưng cô phải ngoan ngoãn để cho anh hôn một lúc khá lâu mới rời đi.
Ngọc Loan khẽ lắc đầu, cô quấn chặt chiếc áo tắm lên người, lười biếng thay áo ngủ, cô nhanh chóng trèo lên giường, mang theo niềm hạnh phúc kia muốn chìm vào giấc mộng để nó mãi mãi là niềm hạnh phúc của lòng cô. Cô mân mê chiếc nhẫn rồi nắm chặt nó trong lòng bàn tay, nhất định sẽ không để nói rời khỏi tay mình.
- Em tắm xong rồi à – Vũ Phong đột ngột đẩy cửa bước vào.
Tiếng mở cửa phòng khiến Ngọc Loan giật mình, nụ cười hạnh phúc ngây dại một mình của cô bỗng trở thành nụ cười xấu hổ, ai lại tự nằm cười một mình như con ngốc như thế chứ. Cô che giấu nụ cười của mình ngồi dậy nhìn Vũ Phong đang mở cửa đi vào hỏi:
- Có chuyện gì sao anh.

- Anh còn có chuyện chưa nói với em – Vũ Phong đáp, nụ cười và ánh mắt anh mang đầy vẻ bí hiểm, thật khó lòng đoán được bên dưới nụ cười và ánh mắt đó là điều gì.
- Là chuyện gì? – Ngọc Loan nhìn anh tò mò, lúc nãy hai người gần như nói với nhau rất nhiều chuyện, không ngờ anh vẫn còn điều chưa nói với cô.
Vũ Phong cười cười không đáp, anh tiến đền gần cô, tự nhiên ngồi xuống giường, sát bên cạnh cô. Chiếc nệm bị lún xuống, người Ngọc Loan hơi ngã về phía Vũ Phong, chạm vào người anh. Hơi thở anh phả lên cái gáy vừa tắm xong của cô, khiến nó nhồn nhột mang một cảm xúc khó tả thành lời, tim cô bỗng đập mạnh không ngừng. Dù cách một lớp áo tắm dày như thế, nhưng mà cô vẫn cảm thấy được thân nhiệt nóng bỏng của anh, Ngọc Loan cắn môi thầm nghĩ, may mà cô lười không mặc áo ngủ, nếu không thì thân cô chắc giờ đây đã bị thêu cháy mất rồi.
Ngọc Loan muốn nhích người ra nhưng cảm thấy ngại. Người cô cứng đờ, bất động, cô cố tìm cách thoát ra khỏi trạng thái ngượng ngùng này bèn cố gắng cười hỏi:
- Còn chuyện gì muốn nói với em sao?
- Uhm …- Vũ Phong không đáp chỉ khẽ ừ một tiếng , môi anh đã sát bên tai cô.
Ngọc Loan giật thót cả người khi môi anh chạm vào vành tai cô. Cô bị một trận run rẩy toàn thân, yếu ớt khẽ giọng kêu:
- Vũ Phong…Vũ Phong…
- Anh muốn….Anh rất muốn….- Lúc này ánh mắt nóng bỏng của Vũ Phong đang chiếu lên gương mặt cô khiến gương mặt cô nóng bừng lên, tim Ngọc loan đập không ngừng khi nhìn sâu vào ánh mắt cô, ánh mắt anh cho thấy anh không hề đùa, không phải là trêu chọc cô – Chúng ta đã là vợ chồng, chuyện này sớm muộn gì cũng phải xảy ra, không phải sao?
Cô có thể hiểu lời Vũ Phong nói, chỉ là cô chưa từng nghĩ đến tình huống này, ít nhất anh cũng nên cho cô chút thời gian để chuẩn bị chứ. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên của mình, cô có chút ngượng ngùng…
- Em thơm quá – Vũ Phong kề tai cô khẽ nói, môi anh lướt một đường từ tai đến môi cô, bờ môi ẩm ướt mềm mại mang hương vị của rượu nho mà vừa nãy họ uống.
Vũ Phong rõ ràng không hề cho Ngọc Loan có thêm thời gian để suy nghĩ và chuẩn bị, môi anh bắt đầu di chuyển khắp nơi trên gương mặt cô, chỉ là nhưng nụ hôn chạm khẽ, từ môi, mắt, mũi, đến chiếc cằm nhỏ nhắn xinh xắn của cô. Ngọc loan cảm thấy nhột nhạt khó chịu trong người cô, một luồng máu nóng đang nổi loạn chạy khắp cơ thể cô. Cô run run chống tay lên người Vũ Phong, lần nữa yếu ớt kêu lên:
- Vũ Phong, Vũ Phong….
Nhưng anh đã nắm chặt lấy tay cô vòng ra sau eo mình, để hai tay của cô ôm lấy eo của anh, giọng anh ngọt ngào đầy mờ ám khàn khàn nói:
- Đừng sợ.
- Em… em….
Ngọc Loan gần như thở không nổi đáp không nên lời, cô vẫn chưa hề có kinh nghiệm về chuyện này. Nói thật là cô không đủ can đảm để ngồi xem mấy cái phim đó để tăng thêm sự hiểu biết cho tuổi trưởng thành.
- Em cứ ngoan ngoãn nằm yên là được, còn lại cứ để anh hướng dẫn – Vũ Phong như hiểu được suy nghĩ của cô anh khẽ cười.
Sau câu nói đó của Vũ Phong, Ngọc Loan không biết từ bao giờ mình đã ngã xuống giường rồi , Vũ Phong thuận thế đè lên người cô, tiếp tục những nụ hôn như mưa sa bão táp trên môi cô. Ngọc Loan hoàn toàn không thể kháng cự được nụ hôn mạnh mẽ của anh, lúc này mà vùng quẫy thì đúng là phí thời gian sức lực thêm mà thôi.
Thân thể Ngọc Loan run lên một cách mạnh mẽ, một cảm giác mãnh liệt cùng sự kích thích từ đôi môi truyền đến bại não.
Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương 12.3


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện