Hà Trang trở về phòng, cô tức giận muốn đập phá tất cả đồ đạc bên trong căn phòng thành từng mảnh. Cô thừa biết Ngọc Loan là cố tình để cô nghe thấy những lời nói đó, nhưng nụ cười mãn nguyện và vui thích của Vũ Phong lại khiến cô đau đớn vô cùng. Từng ánh mắt, nụ cười của anh đã quen thuộc với cô đến mức, cô biết nụ cười nào của anh là vui thật sự, nụ cười nào chỉ là muốn che giấu.
Vũ Phong đã cười rất thật, anh đã thật lòng yêu Ngọc Loan rồi, anh đã trao cho Ngọc Loan trái tim mà cô từng nắm giữ. Cô phải làm sao, làm sao để Vũ Phong quay về với cô, làm sao để anh chỉ yêu một mình cô mà thôi.
Vì sao chuyện gì Ngọc Loan muốn đều có thể lấy được, trước đây là Tùng Quân, bây giờ là Vũ Phong, vì sao cô chỉ mong mỏi một người mà lại không thể chiếm được, vì sao hết lần này đến lần khác những người đàn ông mà cô mong muôn đều lần lượt rơi vào tay Ngọc Loan. Ngoại trừ gia thế, cô có cái gì không bằng Ngọc Loan cơ chứ?
Cô không cam tâm, không cam tâm. Hà trang xiết tấm ra giường thật chặt khiến nó nhăn nhúm lại.
Sáng sớm thức dậy Hà trang đã đứng trước cửa phòng ba mẹ Vũ Phong cười vui vẻ nói:
- Con chào hai bác.
- Chào con – Mẹ Vũ Phong cười nhẹ nhìn Hà Trang chào.
Thấy mẹ Vũ Phong đang chuẩn bị đẩy chồng ra ngoài phơi nắng, Hà Trang vội vàng chạy đến bảo:
- Để con giúp bác đẩy bác trai ra ngoài.
Ba Vũ Phong tuy ông không cử động được nhưng thần trí vẫn còn rất minh mẫn. Ông biết Hà Trang đến nhà ở, tuy ông không thể lên tiếng phản đối, nhưng thái độ qua ánh mắt cho thấy rõ ông không thích cô hiện diện ở nhà mình một chút nào hết, nên ông đưa mắt đi nơi khác bày tỏ thái độ không thích của mình.
Hà Trang cũng biết ông không thích mình, nhưng vẫn cố gắng hòa nhã bước tới.
Ngọc Loan vừa đi đổ thau nước lau mặt rồi quay lại thấy vậy bèn ngăn lại:
- Không cần đâu. Để đó ình.
Hà Trang nghe Ngọc Loan nói vậy, nhưng vẫn cố chấp đẩy xe, Ngọc Loan bước đến nắm tay Hà Trang giữ lại, Hà Trang liền nhìn mẹ Vũ Phong với đôi mắt rưng rưng muốn khóc nói:
- Con chỉ muốn giúp đỡ một chút thôi. Dù sao cũng ở đây tới khi sanh đẻ, con không thể cứ ăn không ngồi rồi như vậy được, con chỉ muốn làm gì đó phụ giúp thôi. Cứ thế này, con cảm thấy mình quá vô dụng, con áy náy vì cứ ăn không ngồi rồi như vậy, chẳng thà là con dọn ra ngoài ở còn hơn.
Mục đích của Hà Trang là để ẹ vũ Phong thấy Ngọc Loan lòng dạ hẹp hòi, có mỗi chuyện bé như thế cũng xé ra to. Mẹ Vũ Phong liền đưa mắt nhìn về phía Ngọc Loan tỏ vẻ không hài lòng. Ngọc Loan bình thản mở miệng nói:
- Chiếc xe này nặng lắm, Trang đang mang thai, nếu mà cố gắng quá sức, lỡ đứa bé có chuyện gì thì sao. Trang phải nghĩ đến việc mẹ rất lo lắng ình và đứa bé mà nên cẩn thận, suy nghĩ thấu đáo hơn chứ. Sao chỉ có một chuyện nhỏ như thế này mà lại làm ầm lên như vậy. Nếu Trang thấy áy náy vì ăn không ngồi rồi thì sau này cứ tiếp tục rửa chén đi, dù sao rửa chén cũng không vất vả mấy.
- Ngọc Loan nói cũng phải – Mẹ Vũ Phong gật đầu tán thành nhìn Hà trang bảo – Cái xe này cũng nặng lắm, cứ để Ngọc Loan làm đi, dù gì Ngọc Loan làm cũng quen rồi. Con đang mang thai những chuyện này nên chú ý chút. Nếu cảm thấy áy náy thì cứ rửa chén là được.
Mặt Hà Trang sầm lại, vốn định làm xấu mặt Ngọc Loan, vậy mà cuối mình lại trở thành đứa không hiểu chuyện. Lại còn bị Ngọc Loan thừa dịp xem như người làm sai đi rửa chén. Nhưng chuyện đã thế này rồi, sau này cô phải tiếp tục đi rửa chén, nếu không thì thật mất mặt. Cô ngượng cười hối lỗi rồi nói:
- Hôm nay con có hẹn đi khám thai. Con đến chào hai bác để đi.
- Được, nhớ hỏi kỹ bác sĩ cách chăm sóc sức khỏe nha con – Mẹ Vũ Phong nghe thế vui mừng nói – Để bác bảo tài xế đưa con đi.
Ánh