Ông Hoàng Khanh trước bữa ăn cùng gặp Ngọc loan nói chuyện một lúc, Vũ Phong không rõ hai người nói chuyện gì, nhưng nhìn thái độ hài lòng của ba mình, anh nghĩ Ngọc loan đã diễn xuất rất tốt. Cô có thể đánh tan nghi ngờ trong ông, khiến ông không còn nghi ngại gì về Hà Trang nữa.
Thái độ của ông trong bữa cơm với Vũ Phong cũng không nặng nề như lúc nói chuyện riêng.
- Hai đứa ngủ lại đây một đêm đi, trời cũng tối rồi, giờ về nhà cũng hơn nữa tiếng đồng hồ, thật là mẹ không yên tâm – Trong bữa cơm, mẹ Vũ Phong nhìn hai người họ đưa ra yêu cầu.
Lời vừa nói xong đều khiến cả hai người cùng giật mình. Ngọc Loan lén lút đưa mắt nhìn Vũ Phong ra hiệu, Vũ Phong hiểu ý bèn nói.
- Không được đâu mẹ, công ty con ngày mai con có một cuộc họp. Con phải về nhà chuẩn bị tài liệu cho buổi họp ngày mai.
- Đàn ông các người, hễ mở miệng là nói đến công việc – Mẹ Vũ Phong liền trách.
- Tụi nó mới cưới, cần không gian riêng mà bà – Ông Hoàng Khanh nhẹ nhàng nhắc vợ.
Lời ông nói đầy hàm ý khiến Ngọc Loan ngượng đỏ cả mặt, cúi đầu e thẹn, mẹ Vũ Phong thấy vậy khẽ cười:
- Mẹ quên mất, thôi thì hai đứa về nhà cẩn thận có biết hay không.
- Dạ, con biết rồi ba mẹ – Cả hai cùng đồng thanh đáp.
Cuối cùng cũng có thể tạm biệt ba mẹ Vũ Phong về nhà, cả hai cùng thở phào nhẹ nhỏm. Ngọc Loan ngồi im lặng trên suốt quảng đường về nhà, cô nghĩ rất nhiều về chuyện mẹ Vũ Phong nói. Cô biết những người tầm tuổi bà luôn muốn con cái cưới vợ sinh con cho đỡ hiu quạnh tuổi về già.
Nhưng cô và Vũ Phong là chuyện không thể nào, làm sao cô có thể sinh con. Bây giờ có thể dùng công việc để thoái thoát chuyện sinh con, nhưng về lâu về dài thì thật khó mà thoái thoát được.
Nhưng hôn nhân của họ phải kéo dài 3 năm, 3 năm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, liệu họ có thể tiếp tục che dấu sự thật này được bao nhiêu lâu.
Mãi suy nghĩ, xe đến nhà lúc nào không hay. Vũ Phong không xuống xe ngay, anh ngồi yên trên xe quay đầu nhìn cô trầm lặng một lúc rồi mới nói:
- Cám ơn em. Nhờ em mà ba anh mới không nghi ngờ nhiều nữa.
- Em đã hứa với anh, thì nhất định sẽ làm được. Hy vọng yêu cầu của em với anh, anh cũng sẽ giữ đúng lời hứa – Cô cúi mặt không nhìn anh đáp.
- Anh nhất định sẽ giữ lời. Ngày mai chúng ta sẽ đến thăm ba mẹ em.
Nói xong anh định mở cửa bước ra thì cô đã hỏi:
- Là anh muốn thực hiện lời hứa với em hay là anh muốn nhanh chóng thực hiện lời hứa với em, để có thể nhanh chóng giải thích hiểu lầm với cô ấy.
- Em nói sao? – Anh sững người rồi hỏi lại.
- Không có gì? Vào nhà thôi – Cô mở cửa chạy nhanh vào nhà, không muốn đối mặt với anh cùng sự đau lòng của mình.
Vũ Phong đứng lại nhìn theo bóng dáng của Ngọc Loan đang chạy vào nhà. Trái tim bỗng trùng lại, có phải thái độ hấp tấp vội vàng của anh đã làm tổn thương cô hay không?
Lặng lẽ thở dài dựa lưng vào cửa xe, rút hộp thuốc ra hút một hơi dài. Anh ngẩng đầu nhìn trời cao, những vì sao ẩn hiện mập mờ, giống như tình cảm của anh lúc này.
Đối với Hà Trang, cô là người con gái để lại cho anh ấn tượng sâu sắc. Nếu như không có ký ức đó, có lẽ anh sẽ có tình cảm với Ngọc Loan, chỉ tiếc rằng trái tim anh đã trao cho Hà Trang, chỉ có thể coi cô là em đứa em gái nhỏ. Anh sẵn sàng làm mọi thứ cho cô, bù đắp cho những tổn thương đã gây ra cho cô ngoại trừ tình cảm.
Nhưng thay vì chờ đến chiều để đi thăm ba cô, Ngọc Loan đã đi đến gặp Hà Trang. Hà Trang khá bất ngờ khi thấy Ngọc loan đến tìm mình. Giọng cô đầy khó chịu:
- Loan đến đây làm gì? Không phải đến để diễu võ dương oai với mình đấy chứ.
Hà Trang vẫn như thế, vẫn cái dáng vẻ cao ngạo, không bao giờ chấp nhận mình là kẻ thua cuộc. Dù có trở thành người thua cuộc vẫn ngẩng cao đầu bước đi.
- Đừng để ý đến những lời Tú Quyên nói. Cô ấy không hiểu sự tình nên mới nói thế – Ngọc