Quý Duy Tri bị hơi thở trên vai dụ dỗ đến nỗi trái tim rung rinh.
Nhưng đây lại là một con ma men, không nhận thức được gì, cậu cũng không thể lôi mặt anh xuống rồi mắng được.
Vừa mới đi đến tầng một, Quý Duy Tri đang định nhìn xem mình có tiền lẻ hay không thì cậu bỗng thấy anh loạng choạng đứng thẳng người.
Hai tay của Thịnh Tuy mò mẫm tới lui trong túi, sau một hồi thì anh cũng tìm thấy ví da.
Anh cười tươi rói đứng thẳng, nâng nó lên bằng hai tay: "Cho em."
Quý Duy Tri quả thật đã bị dáng vẻ của anh làm đơ người.
Đây là Nhị gia nhà họ Thịnh tao nhã lịch sự đấy ư? Anh bị bật trúng công tắc nào rồi, rượu còn là thứ tốt lành thế à.
"Sao nào, sợ em không trả nổi phí nghỉ lại hả?" Quý Duy Tri bắt nạt con ma men nọ, nói bằng giọng điệu mà Thịnh Tuy dùng để dạy dỗ cậu lúc còn nhỏ: "Biết giao nộp ví thể hiện điều gì không mà anh đưa bậy đưa bạ thế?"
Thịnh Tuy gật đầu.
Quý Duy Tri "hừ" một tiếng, thầm nói rằng anh biết cái mông ấy.
Cậu nhanh chóng đặt phòng rồi vội vàng kéo ai kia lên lầu để tránh việc hai người bị người ta nhìn thấy, hơn nữa cậu sợ sau khi Thịnh Tuy tỉnh rượu, anh sẽ cảm thấy mất mặt.
Sau khi vào phòng làm cái gì cũng tiện hơn nhiều.
Quý Duy Tri đặt Thịnh Tuy lên giường, cởi giày da, áo khoác,...!của anh một cách rất cẩn thận.
Lúc tay cậu chạm đến vải quần âu, Quý Duy Tri do dự.
Nói ra thì lúc nhỏ cùng ăn cùng ở, cũng không phải họ chưa từng kề cận với nhau ở khoảng cách gần hơn.
Nhưng dẫu sao giờ đây hai người cũng có hiềm khích, còn không biết lớn nhỏ như thế nữa cũng kì.
Do đó cậu vẫn rụt tay lại.
"Thanh An, anh khó chịu." Thịnh Tuy cau mày, tay anh đẩy áo sơ mi.
Quý Duy Tri sợ anh tự cào mình bị thương nên cậu vội vàng đè cái tay nghịch ngợm, cởi cúc áo giúp anh.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
"Khó chịu thì khó chịu, anh đừng gãi bậy." Quý Duy Tri chớp lấy cơ hội dạy bảo ai kia, bày ra khí thế của người lớn tuổi hơn: "Nhanh lên, nằm ngoan nào."
Thịnh Tuy giống như đã bị cậu thu phục, anh rụt vào trong chăn.
"Không cho anh đạp chăn lộn xộn, nghe chưa?" Quý Duy Tri dém góc chăn cho anh.
Dạy bảo như người lớn tuổi hơn sướng quá chừng, Quý Duy Tri vui vẻ đến nỗi suýt nữa nhảy cẫng lên.
"Anh cũng có ngày hôm nay." Quý Duy Tri cười trên nỗi đau của người khác.
Một chốc cậu bảo Thịnh Tuy mặc đồ ngủ, một chốc lại rót nước ấm cho anh, giống như mình là bậc cha chú vậy.
Đợi đến khi đã nghiền, Quý Duy Tri rót ly nước trà đặt trên tủ đầu giường.
Cậu còn tìm nhà hàng hỏi một bát cháo nhỏ, ngâm nó trong nước ấm.
"Anh ngủ một mình biết chưa.
Nhắm mắt ngủ liền, em phải đi ngay đây." Lúc Quý Duy Tri lăn lộn xong, cả người cậu toàn mồ hôi.
Cậu thở hồng hộc nói: "Còn chuyện gì khác nữa không?"
Hơi thở của người trên giường yên ổn, tựa như đã chìm vào giấc ngủ.
Quý Duy Tri xác nhận anh không có gì đáng ngại thêm lần nữa rồi cậu mới chuẩn bị rời đi.
Lúc này, Thịnh Tuy bỗng lật người.
Giọng nói trầm thấp rất có sức hút song lại chứa đựng đôi phần mong đợi đầy bất lực.
Đến nỗi mà Quý Duy Tri tạm thời không biết anh đang say hay vẫn tỉnh táo, liệu anh đang trong giấc mơ hay vẫn còn ở thế giới thực?
"Thanh An..." Thịnh Tuy nhắm mắt, liên tục gọi hai chữ nọ.
Bước chân của Quý Duy Tri thoáng ngừng.
Cậu ngoảnh đầu, trong ánh mắt là đủ loại cảm xúc phức tạp.
Chỉ bằng một tên gọi, thân phận của hai người lại được hoán đổi về vị trí cũ.
Suy cho cùng, Quý Duy Tri cũng sống ít hơn anh chín năm, ngay cả chút trình độ trêu ghẹo như thế này mà cậu cũng không chống cự nổi, chỉ một câu "Thanh An" đã khiến cậu lạc mất thế trận.
Cảnh đêm khiến mặt mũi của người đàn ông dịu dàng hơn nhiều, thêm vào cả sắc đỏ sau khi say rượu, trông Thịnh Tuy nhiều thêm mấy phần quyến rũ và táo bạo.
"Anh rất nhớ em." Thịnh Tuy lẩm bẩm: "Anh vẫn luôn rất nhớ em."
Vành mắt của Quý Duy Tri lập tức nóng hổi: "Anh nói lại lần nữa?"
"Anh nhớ em..." Thịnh Tuy choáng váng, lúc nói chuyện còn mang theo âm mũi, rơi vào tai Quý Duy Tri lại càng cảm xúc lẫn lộn: "Ở nước X, mỗi ngày...!rất nhớ em..."
Quý Duy Tri cong khoé miệng, thậm chí giọng nói cũng chứa đựng ý cười: "Em cũng vậy."
Cậu lặp lại lần nữa: "Hai năm qua, em đều như thế."
Người trước mắt đã xuất hiện trong nhật ký của cậu vô số lần, song anh lại vứt bỏ cậu ở bến cảng hoang vu hẻo lánh.
Quý Duy Tri hít sâu một hơi, cậu dần lấy lại bình tĩnh.
Sau khi đứng tại chỗ một lúc lâu, cậu chạm lên chiếc bóng rơi trên tường theo một cách hết sức dịu dàng song cũng khao khát vô cùng.
Ngày hôm sau, Quý Duy Tri đến cục, miệng vẫn ngâm nga điệu hát dân gian.
Tiêu Tòng Nguyệt đi ngang qua phòng làm việc, từ phía xa xa đã nghe thấy phần thể hiện của cậu.
Chú vào phòng trêu: "Hôm qua làm gì mà tắm mình trong gió xuân thế này?"
Nghe thấy giọng điệu ấy, Quý Duy Tri còn tưởng là Ôn Thiệu Kỳ ở sau lưng nên cậu bô bô cái miệng như tàu lửa chạy.
Đợi đến khi cậu chầm chậm ngoảnh đầu lại mới phát hiện ra trước mắt mình là người khác.
Cậu vội vàng đứng thẳng nghiêm chào: "Đánh người đi — Thượng, Thượng tá?!"
"Hừm, đánh ai đi cơ?" Tiêu Tòng Nguyệt biết cậu đang đùa nên thuận theo đó mà trêu: "Không vi phạm kỷ luật chứ?"
"...!Nào có đâu ạ." Quý Duy Tri ngượng ngùng lắc đầu.
"Thế thì được.
Đúng lúc tôi ngang qua chỗ cậu, có chút chuyện giao cho cậu đây." Tiêu Tòng Nguyệt chỉ tờ danh sách trên bàn.
Quý Duy Tri hiểu ý, đẩy nó đến bên tay Thượng tá: "Mấy ngày nay giám đốc Ôn đang kiểm kê vật tư.
Nhưng nhân lực của họ không đủ, hỏi cậu có thể bớt thì giờ xuống thăm nhà máy hay không."
"Dạ được, khi nào ạ?" Quý Duy Tri nhận lệnh.
"Hôm nay cậu có thời gian rảnh không? Bên họ muốn đến nhà máy dầu trẩu Cần Thịnh đóng gói —-"
Biểu cảm của Quý Duy Tri thoáng thay đổi.
Tiêu Tòng Nguyệt bỗng nhớ ra gì đó, chú thình lình nuốt ngược câu nói trở về: "Cậu xem trí nhớ của tôi này.
Quan hệ giữa cậu và Nhị gia...!Haizz, thôi vậy."
Nếu đổi lại lúc bình thường, Quý Duy Tri không đợi Thượng Tá trả lời đã phải nhận lệnh rồi.
Nhưng dẫu sao hôm qua cậu mới ở chung một phòng với Nhị gia, bây giờ hai người còn rơi vào tình thế khó xử, Quý Duy Tri không