Tiếp tục dây dưa ở bên ngoài hơn nửa ngày, cuối cùng một tốp người cũng nối đuôi nhau tản đi.
Anh chuyên viên thở dài một hơi: "Chao ôi, may là anh tinh mắt! Tôi nói chứ, chắc chắn là bên đối thủ thế chỗ mà đến! Nếu họ thật sự là quần chúng phản đối, sao họ có thể tụ tập nhanh như thế được?"
"Ừ, vả lại người bình thường cũng sẽ chẳng không biết lẽ phải trái như vậy đâu.
Làm gì có chuyện không chặn được cha thì chặn con trai?" Cơn giận của Quý Duy Tri vẫn chưa vơi, cậu cùng với anh chuyên viên một trước một sau đi vào phòng.
Trước mắt cậu đều là thiết bị tân tiến nhất từ nội địa nước X.
Dầu thô do chúng nó chiết xuất có chất lượng cao, nhưng việc xuất khẩu phải chịu sự hạn chế nghiêm ngặt.
Có thể thấy Thịnh Tuy đã tốn không ít tâm tư để đưa chúng nó vào nhà máy.
Phía cuối tầm mắt, người đàn ông xắn tay áo lỏng lẻo, cổ áo sơ mi toàn là dầu máy vàng óng, trên xương cổ tay rõ ràng dính chút bụi bặm.
Nhưng trông anh chẳng nhếch nhác chút nào, phong thái tự do ung dung, khí chất bình thản trầm tĩnh.
Nhịp tim của Quý Duy Tri bỗng rối loạn.
Vừa nãy cậu còn làm y như thật, bây giờ đầu lưỡi lại như bị thắt núi.
Anh chuyên viên rất thức thời.
Vì nghe nói hai người có mâu thuẫn, anh muốn chừa không gian cho họ nên đã tìm một lý do để đi trước.
Lần này, hai mắt của Quý Duy Tri càng tối sầm hơn.
Vừa nãy giọng cậu to thế, chắc Thịnh Tuy ở trong này cũng nghe thấy rồi.
Những lời lúc máu nóng lên đầu nói ra thì rất sướng, song bây giờ cậu phải đối diện với đương sự, còn là đương sự từng ầm ĩ rạn nứt với mình, điều này thật sự khiến người ta khó xử.
Nhỡ Thịnh Tuy hỏi cậu biết những chuyện này từ đâu thì cậu phải làm sao? Cậu cũng không thể thừa nhận rằng mình đã lật tới lật lui xem hết một lượt những tờ báo tin tức liên quan đến anh được? Trông cậu có vẻ mơ mộng hão huyền quá.
May sao Thịnh Tuy chẳng hỏi gì hết, anh vẫn cúi đầu loay hoay với những thiết bị kia.
"Cái đó...!Nếu chuyện này đã giải quyết xong, vậy thì anh cứ bận tiếp đi." Quý Duy Tri cố gắng để mình trông có vẻ thờ ơ như không: "Em đi đây."
Lúc này Thịnh Tuy mới đứng thẳng lên, lấy bao thuốc lá ra.
Vẻ bình chân như vại của anh khiến nhóc sĩ quan cảm thấy mình đang lo chuyện bao đồng.
"Anh vẫn thảnh thơi quá nhỉ." Khóe mắt Quý Duy Tri liếc thấy vậy: "Hôm qua say rượu, hôm nay hút thuốc, anh không sợ đau vai à?"
Hai ngón tay Thịnh Tuy kẹp thuốc, anh thong thả nói: "Là rất thảnh thơi ấy chứ, suy cho cùng có Thiếu tá Quý giải vây giúp anh mà."
Quý Duy Tri không thích anh gọi cậu như vậy, xa cách quá, vậy nên cậu cũng lạnh lùng gọi thẳng họ tên của anh: "Thịnh Tuy, anh thật sự không mảy may quan tâm à?"
Cậu đang ám chỉ tiếng tăm.
Sao Thịnh Tuy có thể không để ý cơ chứ? Nhưng người ép Đổng sự Hứa rời đi là anh, lâm trận giải ngũ là anh, chính tay bỏ Quý Duy Tri lại cũng là anh.
Thêm vào đó cả những vụ làm ăn của Thịnh Quyền...!Cho dù anh bù đắp nhiều hơn nữa cũng không chuộc hết tội danh mà cái họ này đang mang.
Nếu thật sự không để ý, anh cũng không đến mức phải cẩn thận từng li từng tí che giấu tình cảm chân thật mới dám đến gần Quý Duy Tri.
"Quen rồi.
Dù sao anh quả thực chẳng phải người tốt lành gì." Thịnh Tuy nói với vẻ bình thản.
Anh đã từng hứng chịu không ít ánh mắt lạnh lùng ở nơi đất khách quê người, sau khi về Bạc Thành vẫn như vậy, anh có thể làm gì đây? Sau tất cả chỉ còn lại một câu: Thôi vậy.
Nhưng Quý Duy Tri vẫn cố chấp: "Mắng ai đấy?"
Thịnh Tuy bỗng dưng bật cười: "Anh tự mắng anh cũng không được à?"
"Không được."
Thịnh Tuy chẳng biết phải làm sao.
Anh lấy bật lửa ra, tỏ ý anh muốn đi ra ngoài hút điếu thuốc.
Quý Duy Tri chìa tay: "Anh cũng cho em một điếu."
Lúc này Thịnh Tuy mới hiểu ra cậu đang đòi thuốc lá, anh cau mày hỏi: "Sao em còn học cái này?"
"Học từ hai năm trước rồi." Quý Duy Tri biết rõ những lời nào đâm chọc tim nhau nhất, cậu phát âm từng chữ rất nặng nề: "Vào ngày anh đi."
Tim Thịnh Tuy co thắt một trận, đau đến độ thoáng ngừng.
Anh quay đầu nhìn về phía cậu.
"Anh không hút nữa." Thịnh Tuy bỏ thuốc vào trong bao, ý là Quý Duy Tri cũng không được hút.
"Từ nhỏ anh đã luôn quản cái này quản cái kia, bây giờ anh không quản em được nữa." Quý Duy Tri "bổ" một câu.
Thịnh Tuy cũng không giận.
Anh thong thả đậy bao thuốc lại, nhét vào trong túi áo trước ngực cậu: "Anh sai rồi, ông trời con ơi."
"Bây giờ anh cho em một cơ hội." Thịnh Tuy vân vê thuốc lá trên ngón tay, cười dịu dàng: "Cho em quản anh."
Quý Duy Tri chạm vào bao