Nửa đêm, Quý Duy Tri nằm trên giường, một hồi lâu sau vẫn không thể chìm vào giấc ngủ, khắp tâm trí cậu đều là giấy trắng chữ đen, và gương mặt của Thịnh Tuy.
"Sính lễ" "Người hưởng lợi" "Thay đổi kinh doanh"...
Những từ kia lượn lờ trong giấc mơ của cậu.
Làm sao đây?
Quý Duy Tri đang tự hỏi ba chữ ấy.
Không phải cậu mông lung về tình cảm, dẫu sao hai người đã chọn ra những lời không thể rõ hơn nữa rồi, bây giờ chỉ thiếu một cơ hội tốt, đợi cậu làm quà xong sẽ cho người ta "danh phận".
Chuyện cậu mông lung là không biết Thịnh Tuy đi theo con đường nào.
Nghe lý do anh tặng nhà máy cho cậu có vẻ rất hợp lý, nhưng Quý Duy Tri luôn cảm thấy tiếp đó sẽ còn xảy ra chuyện.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra, ngày mai còn có ca làm sớm, cậu dứt khoát xuôi theo mạch suy nghĩ của Thịnh Tuy trước đã, đi ngủ quan trọng.
Suy cho cùng bên phía Thịnh Tuy đã chuẩn bị vẹn toàn, Quý Duy Tri càng không dám để anh mạo hiểm.
Mặc dù dưới con mắt của nước X hai người đã thay đổi lớp vỏ ngoài, nhưng lúc nào Quý Duy Tri cũng nghĩ lại mà sợ, cậu lo rằng sự tình sẽ phức tạp thêm.
Giờ đây cách thức an toàn nhất vẫn là di dời càng sớm càng tốt.
Kế hoạch ban đầu của cục Quân Chính là đợi cơ sở hạ tầng bên phía Vân Thành hoàn thiện hết, hai bên trao đổi xong rồi hẵng lên đường.
Nếu tuỳ tiện đẩy nhanh ngày tháng, trên gặp điều phối nhân sự dưới gặp điều phối phương tiện thiết bị, tất thảy đều rất phiền phức.
Vậy nên Quý Duy Tri vội nữa cũng vô ích, vẫn phải tìm người có thể đưa ra quyết định.
Hôm sau, tòa nhà cục Quân Chính đèn đóm sáng rực.
Quý Duy Tri đi thẳng lên lầu, tìm đến phòng làm việc của Tiêu Tòng Nguyệt, lúc cậu chuẩn bị gõ cửa đi vào theo thói quen thì nghe thấy hình như bên trong đang cãi nhau.
Là giọng của Tiêu Tòng Nguyệt:
"Tôi cảnh cáo cậu Bạch An Hiền, toàn bộ nhân viên của cục Quân Chính đã chuẩn bị cho chiến đấu hơn một tháng để có thể thẳng lưng mà làm người, đây là giới hạn, lùi đi đâu cũng không được!"
"Bàn không được thì cậu nhân lúc còn kịp mà nói, đừng ở đó làm chậm trễ việc chuẩn bị chiến đấu.
Cho dù chúng tôi phải liều cái thân này cũng sẽ không đồng ý để cậu bô bô cái miệng đem của báu còn lại của ông cha ra phá hỏng đâu!"
Tiêu Tòng Nguyệt đang nổi giận với Bạch An Hiền ư?
Quý Duy Tri do dự một hồi, đợi người bên trong cúp điện thoại mới gõ cửa.
"Thượng tá." Quý Duy Tri nghiêm chào.
"Đến rồi à?" Tiêu Tòng Nguyệt đặt điện thoại xuống, vuốt ngực cho thuận khí: "Vừa nãy cậu cũng nghe thấy rồi."
Quý Duy Tri không muốn bình luận lung tung, cậu lắc đầu.
Tiêu Tòng Nguyệt hơi cáu kỉnh nắm lấy tóc mình: "Nước X vẫn khăng khăng đòi tiếp nhận mạch máu thực nghiệp của chúng ta mới chịu bàn chuyện, Bạch An Hiền đang thảo luận tiến hành khởi động phương án đàm phán khác.
Tôi bàn ** cậu ta! Thực nghiệp do tư nhân điều hành vốn dĩ là mưu sinh trong kẽ hở, nếu chúng ta chắp tay dâng nó cho người ta thì thật sự toi luôn!"
Thực ra không phải họ không biết Bạch An Hiền đang liều toàn bộ sức lực để đọ sức, bảo vệ một chút thời gian và trạng thái cân bằng thảm thương, đảm bảo ít nhất trước khi các xí nghiệp trọng điểm thuận lợi rời đi sẽ không phải chịu ảnh hưởng từ xung đột hai thành.
Nếu cái ngày mâu thuẫn leo thang đến thật, hễ là người có chút lòng chính trực đều không thể nuốt giận vào bụng.
Đây cũng chính là mục đích đến đây lần này của Quý Duy Tri.
Cậu nói thẳng vào vấn đề: "Do đó, nếu dự tính tệ nhất, kiến nghị của tôi là di dời trước thời hạn.
Như vậy áp lực bên cục Ngoại vụ cũng sẽ ít hơn rất nhiều."
"Đi trước thời hạn...!tôi cũng từng nghĩ đến việc này." Tiêu Tòng Nguyệt kiệt sức dụi mắt, thở dài: "Có lẽ cậu không biết, mấy ngày trước nước X đăng báo, ép một doanh nhân hợp tác với họ, còn cử người đâm anh ta.
Dựa theo mức độ càn rỡ này, nếu chúng ta còn không di dời, không chắc nước X có thể ầm ĩ ra chuyện gì nữa đây."
Tiêu Tòng Nguyệt sợ Quý Duy Tri vẫn đang làm khó dễ Thịnh Tuy, ngay cả tên họ của người đó cũng cố ý không nhắc đến.
Quý Duy Tri thở dài, thầm nói rằng sao tôi không biết chuyện này cho được, nếu tôi không biết thì làm gì đứng đây nói chuyện với chú.
Cậu gật đầu phụ hoạ: "Đúng, là lý do này."
Tiêu Tòng Nguyệt giải quyết dứt khoát: "Vậy thì nắm chắc đi.
Đa số nhà máy mới bên Vân Thành vẫn chưa khánh thành, chỉ có thể thúc giục cả hai bên xem sao, phải xuất phát trước Tết.
Còn năm nay...!có thể cậu phải theo họ đến phía Nam đón rồi."
Nhưng đẩy trước thời hạn nhiều như thế cũng có không ít nan đề.
Quý Duy Tri nhắc nhở: "Nếu phải xuất phát nhanh nhất có thể, rất có khả năng sau khi chủ nhà máy đến Vân Thành phải tạm thời ở trong sân bãi, điều kiện rất gian khổ; Vả lại, còn có thiết bị tinh vi của nhà máy, vận chuyển phức tạp, phải có người quản lý tự mình đi theo để đưa vào vận hành, như vậy vị trí gia quyến đi cùng..."
"Những việc này đều phải dàn xếp hết sức có thể, nếu thực sự không được cũng chỉ có thể chịu khổ một chút thôi." Tiêu Tòng Nguyệt ra quyết định luôn rất quyết đoán: "Nếu tất thảy đều thuận lợi, sớm nhất là khi nào có thể rời đi?"
"Còn phải bàn bạc số tàu trống với Bộ Đường