Trong ngôi biệt thự lớn của Jeon Hwangseong, nơi mỗi tháng đều được tạp chí bất động sản khen ngợi hết lời vì độ đầu tư và xa hoa bậc nhất thủ đô Đại Hàn, chợt xuất hiện những tiếng than vãn trời ơi đất hỡi của tiểu thiếu gia, con trai út của Jeon tổng, người vừa gây ra vụ bê bối đánh người nghiêm trọng trên mặt báo ba ngày trước.
"Mẹ nó! Cậu ăn nói dễ nghe một chút đi! Ba ngày rồi tôi chưa được đi ra ngoài đó!"
Jeon Jungkook tức giận ném bay mấy cái gối ôm hình siêu xe trên giường. Gối mềm bay tới tấp vào một người vệ sĩ thân cận nhất của cậu. Người vệ sĩ tên Jo ấy đứng yên để gối bay trúng người mình rồi văng ra mấy thước. Dù sao cũng mang danh vệ sĩ cao cấp của tiểu thiếu gia, dao kiếm còn không sợ chứ huống hồ mấy cái gối vô hại. Một phần cũng là vì quen rồi. Ba ngày nay, ngày nào mà tình hình này chẳng diễn ra.
"Jeon thiếu, vụ lần trước cậu làm lớn quá, tài xế nào cũng sợ bỏ chạy..."
"Lớn cái gì mà lớn!" Jungkook nhảy dựng.
"Jeon thiếu cậu bình tĩnh! Cậu thử nghĩ xem người ta đâu có cố tình làm trầy xe của cậu. Vậy mà cậu nguyền rủa cả tuần lễ, không những vậy, không nhờ có đại thiếu gia can ngăn thì người tài xế đó chắc cũng mất mạng với cậu rồi. Bây giờ cả cái Seoul này đều biết chuyện. Cậu có bao giờ tự mình đâm đầu vào hang cọp chưa? Cậu có biết làm tài xế cho cậu cũng chính là..."
Nói đến đây, đột nhiên Jo lạnh gáy ngậm miệng lại. Chỉ kịp thấy thiếu gia của mình phồng má trợn mắt trước khi cậu xông đến cắn hắn vài nhát.
"Ý anh bảo tôi là cọp sao? Để tôi cắn anh thử xem xem có đau không."
Jo cuối cùng cũng phải mở miệng la oai oái. Nếu không vì nối nghiệp của cha tiếp tục làm cho nhà họ Jeon, nể tình Jeon lão gia nuôi hắn ăn học từ bé thì hắn bỏ nghề từ đời nào kiếp nào rồi. Jeon Jungkook nếu không phải con trai của Jeon lão gia mà là em trai hắn, nhất định mỗi ngày hắn phải quất 100 hèo.
"Nhưng tôi nói cũng đâu có sai. Cậu thử nghĩ mà xem."
Jungkook hậm hực vùi đầu vào đống chăn trên giường, chửi rủa vài tiếng. Thật ra cậu biết mình sai lâu rồi. Chỉ là có người khác nói ra mới khiến cậu cảm thấy bản thân thất bại. Mà cậu lại ghét nhất cảm giác nhục nhã đó.
"Vậy bây giờ phải làm sao?"
Jungkook gắt gỏng.
"Chỉ còn một cách thôi. Tôi có một người bạn, hôm nay mới vừa từ Daegu lên. Đang cần việc làm..."
Nghe được tin này, Jungkook đã từ giường bò dậy.
"Được được. Tuyển người đó đi."
"..." - Jo
.
Ở trong một khu nhà cho thuê nhỏ, có hai thanh niên cao lớn đang chật vật mang xách vài túi hành lí lớn. Chuyện là bọn họ vừa mới từ Daegu dọn lên Seoul, mong kiếm được việc làm có thu nhập tốt hơn đem về nuôi gia đình. Nhưng mà nhọc thay, kiếm được cái gì chưa biết, trước mắt chỉ có mỗi căn phòng trọ mà bốn mắt vẫn tìm không ra.
"Trời ơi cái phòng đó nằm ở đâu vậy?" Seokjin đứng lại, chống hông thở hổn hển.
"Vừa nãy bà chủ nhà nói chúng ta đi thẳng, rẽ phải, lên cầu thang rồi rẽ trái. Sau đó đi thẳng, rẽ phải, đi thẳng rồi rẽ trái, gặp cái nhà số 3847 rồi đếm thêm ba căn là tới nơi. Vì căn của chúng ta chưa có gắn số."
Seokjin hai mắt díp lại thành một đường. Thở dài thườn thượt.
"Cái gì nhà đã khó tìm lại không có gắn số. Bây giờ cái nhà 3847 đấy còn chưa thấy đâu."
Kim Taehyung xốc lại hành lí trên vai, dùng cái đầu lạnh để tập trung vào vấn đề hiện tại trong khi người bạn của hắn đã muốn bỏ cuộc. Cuối cùng vẫn là quyết định đi hỏi thăm một chuyến.
Taehyung gõ cửa căn nhà không có khóa ngoài, một cô gái khoảng chừng 17 tuổi mở cửa. Thời điểm nhìn thấy hắn, cô bé suýt chút nữa ngất xỉu.
"Anh đẹp trai, anh gặp vấn đề gì vậy?""Cho anh làm phiền một chút, em có thể chỉ cho anh căn nhà số 3979 nằm ở đâu không?"Cô bé tự nguyện gật đầu."Bây giờ em rảnh rỗi lắm, em sẽ dẫn anh tới đó."Seokjin cùng Taehyung đi theo cô bé, cho đến khi cả hai dừng lại trước một căn nhà không có đánh số. Nhưng đúng thật cách nó ba căn là căn 3847."Đến rồi. Là căn này.""Cảm ơn em gái!" Seokjin mỉm cười nụ cười gợi cảm thương hiệu. Sau đó từ biệt cô bé rồi mở cửa vào trong.Để hết hành lí ở ngoài cửa cho Taehyung tống hết vào, Seokjin tìm ngay đến cái giường đầu tiên anh nhìn thấy rồi đánh một giấc.Taehyung thấy vậy cũng không nói gì nhiều, trước tiên đi quan sát căn hộ. Với giá 90,000₩ một tháng cho hai đứa thì căn hộ có cửa nhà và không dột mái đã là quá tốt rồi. Không những vậy còn có 2 cái giường. Đúng là vượt mức tiêu chuẩn mà hắn đã nghĩ.Taehyung và Seokjin vốn học đại học ở Daegu, nhưng hiện tại ra trường mà vẫn chưa tìm được việc làm. Sau đó vì gia cảnh gia đình cả hai đều túng thiếu nên mới khoác vai nhau lên Seoul lập nghiệp. Lấy hết tiền dành dụm lên Seoul, tiền vé xe, tiền đi đường cũng mất một chút. Thuê căn hộ này, tuy mỗi tháng chỉ mất 90,000₩ nhưng là người mới thuê thì phải cọc tận 3 tháng liền. Nói chung hiện tại ngân sách của chung cũng chẳng còn được bao nhiêu. Taehyung lập tức nghĩ cách liên hệ với người quen biết, mong sẽ mau chóng tìm được việc ở thành phố lạ lẫm này.Chiều đó, Seokjin từ trên giường lồm cồm nhổm dậy, phát hiện trời bên ngoài đã tối và trong căn hộ cũng chẳng sáng sủa là mấy. Nói chung là tối đen như mực."Taehyung à? Sao nhà cửa tối thế này?"Taehyung từ trong nhà tắm bước ra, trên người còn run cầm cập."Vừa mất điện. Nước lạnh quá!"Seokjin uể oải kêu lên một tiếng."Thế có cái gì