Sáng hôm sau, bọn họ hẹn nhau dùng bữa sáng tại một nhà hàng cách khách sạn khoảng hai mươi bước chân. Hoseok đến đầu tiên vì Park Jimin mới sáng sớm đã than đói. Sau khi Jimin ăn xong một chén cháo thịt lót dạ thì Jungkook mới xách mông lười nhác đi vào nhà hàng. Phía sau còn có Taehyung hộ tống. Hắn cả đêm qua còn chẳng phải đã rất thỏa mãn hay sao?!
"Sao bây giờ mới đến? Hẹn 7 giờ mà." Hoseok hướng đến vẻ mặt như ma quỷ của Jungkook hỏi.
"7 giờ 10 phút. Trễ có 10 phút chứ bao nhiêu mà càu nhàu!" Jungkook một tay xoa xoa gáy, tay còn lại cầm lấy menu lật lật.
"Này!" Jimin đột ngột chen ngang. "Sao hôm nay trông cậu xơ xác quá vậy? Hôm qua mất ngủ à?"
Không nói đến thì thôi, đã nói đến thì Jungkook càng ấm ức. Hôm qua cứ nghĩ nằm trên giường sẽ được ngủ ngon, nào ngờ nằm gối đầu lên tay của người kia, sáng ra mất hẳn nửa tiếng để nhấc đầu dậy. Cả người ê ẩm như bà bầu mới đẻ, cộng thêm trên người cậu ám toàn mùi của Taehyung. Nhưng Jeon thiếu đâu có điên đến nỗi nói cho hai đứa kia biết sự tình tối qua của cậu với tài xế Kim.
"Còn hỏi nữa sao? Là đứa nào hôm qua rên sung lắm?"
Jimin nghe đến đây liền giật mình, chu môi lo lắng nói thầm vào tai Hoseok.
"Em nhớ rõ ràng hôm qua em đã ngậm chăn vào miệng rồi, sao cậu ta vẫn nghe được vậy?"
Hoseok cũng thì thầm lại để trấn an người yêu.
"Đừng lo. Nhiều khi nó cố tình nghe lén chúng ta thì hơn."
Thời điểm cả bốn người ngồi dùng bữa sáng, Jungkook mới nhớ ra Kei và Chanji còn chưa đến. Nhanh chóng nuốt trôi mì trong miệng rồi thắc mắc.
"Kei đâu?"
"Nó nói sáng nay không tới. Buổi sáng gọi di động, giọng nghe có vẻ là lạ." Hoseok nhíu mày vuốt cằm.
"Lạ thế nào?"
"Ừm... như kiểu không đi ngoài được."
"Sặc!" Taehyung điềm tĩnh ngồi ăn cũng bị chọc cho ho khụ khụ. Giọng kiểu 'không đi ngoài được' là như thế nào vậy?
"Thôi được rồi, chắc là đi ăn bậy ở đâu đó thôi. Nhắn bảo cậu ta bao giờ thấy khỏe thì ra ngoài này."
Taehyung im lặng, khóe môi hơi cong lên. Không cần biết gã đó bị cái gì. Chỉ cần sáng nay gã không có lẽo đẽo theo Jungkook thì hắn đã thấy phấn chấn rồi.
.
Ăn xong bữa sáng, bọn họ rủ rê nhau lên trung tâm của tỉnh. Dù cách khá xa nơi này nhưng nghe nói ở đây ban ngày có bán buôn gì đó, cũng khá hay. Mà Jungkook lại đặc biệt thích đi xa. Có xe đẹp để làm gì chứ?
Hai chiếc siêu xe bon bon trên con đường cao tốc thưa thớt. Jungkook đeo kính râm, thoải mái để gió trời từng cơn lùa vào qua chiếc xe mui trần và đánh rối mái tóc đen nhánh của cậu. Jeon Jungkook có vẻ ngoài tương đồng với Jeon phu nhân lúc trước. Có mái tóc đen khá mềm mại. Đôi mắt to, làn da trắng sữa từ thời bé và cánh môi ở bất kì thời điểm nào cũng hồng hào như màu đào chín. Tuy chúng không đủ để cậu nổi tiếng khắp đất Hàn về vẻ đẹp trai, nhưng nó đã là quá nhiều so với những gì Kim Taehyung có khả năng chịu đựng.
"Nè Jungkook à!" Ở chiếc siêu xe bên cạnh, Park Jimin ló đầu ra và gọi lớn.
"Hả?"
"Đua xe tí không?"
Jungkook tỏ vẻ mặt giống như vớ được vàng, nhưng sau đó mới lập tức nhớ ra. Phải rồi, cậu đâu phải là người cầm lái cho nên đua xe hay không cũng đâu được quyết định.
"Chờ một tí!" Jungkook để lại một câu với Jimin rồi lập tức quay sang nhìn Taehyung. Tuy cậu không thể tự quyết định nhưng có lẽ cậu sẽ khiến Taehyung gật đầu một cái, cùng đua xe với Hoseok.Jungkook bắt đầu giở trò mềm mỏng giả tạo, bắt lấy cánh tay của hắn, vuốt vuốt."Tài xế Kim..." Âm giọng nhờ có tiếng động cơ mà bé đi một phần, nghe ra tiếng nhỏ xíu như mèo. "Jo đã từng nói với tôi kĩ thuật lái xe của anh rất tốt, không biết...""Tôi không đua xe!" Không dài dòng lôi thôi, Taehyung lạnh lùng từ chối trước ánh mắt cầu khẩn của người bên cạnh."Tại sao?""Không thích!"Chỉ có vậy, Jungkook bắt đầu trừng mắt hít sâu một hơi. Sau đó quát vào tai hắn."Là ai trả tiền lương cho anh hả? Tôi yêu cầu thì anh phải làm theo. Không được cãi!"Taehyung còn không thèm nhìn sang, chỉ hừ lạnh."Đồ nhóc con!""Anh..." Cậu dùng sức bàn tay siết mạnh cánh tay hắn. Chỉ thiếu điều chưa cho hắn một ngoạm. "Tôi muốn đua xe! Muốn đua xe!" Jungkook bắt đầu giãy nảy, Park Jimin ở chiếc xe bên cạnh được dịp cười muốn nội thương."Mẹ nó, anh xem cậu ta làm nũng kìa!"Taehyung liên tục bị làm phiền trong lúc lái xe, hai đầu chân mày bắt đầu nhíu lại. Hắn lạnh giọng chặt đôi thanh âm kì kèo của Jungkook."Xuống xe!""Không! Đây là xe của tôi, anh dám đuổi người cướp của sao?""Vậy cậu nên giữ trật tự một lát đi!"Jungkook cau có nhăn mặt, thể diện cũng không thèm giữ nữa, lại quát."Anh nghĩ anh là ai mà ra lệnh cho tôi? Tôi nói lại là tôi-đếch-im..!""Cái gì? Được..." Taehyung cuối cùng đành phải sử dụng đến con át chủ bài. Hắn xoay vô lăng cho xe tấp vào bên lề, sau đó thắng gấp. Jeon Jungkook không được báo trước liền bị đập người vào lưng ghế."Ui đau!""Tôi bỏ việc."Hắn kiên quyết nói một lời, sau đó rút dây an toàn chuẩn bị đẩy cửa xuống xe. Jeon Jungkook hốt hoảng giật bắn, mặc kệ cái gáy bị va đập còn đau muốn chết. Chẳng biết bản năng ở đâu ra, Jungkook dùng cả hai tay lẫn hai chân quấn chặt lấy người hắn, lôi hắn ngồi trở lại vị trí tài xế. Cậu trừng mắt nhưng lại là sợ hãi đến bối rối."Không cho bỏ việc! Không cho đi!""Tại sao không?" Hắn tuy cự tuyệt phản bác nhưng vẫn là ngồi im để Jungkook quấn chặt.Jungkook nhìn hắn, vừa giận vừa nói lí."Anh là tài xế của tôi mà..""Cậu cũng biết như vậy sao? Mới vừa nãy cậu còn chẳng xem tôi ra gì.""Thì..." Là lần đầu tiên Taehyung tỏ ra hung dữ như vậy khiến một người quái gở như Jungkook cũng có ngày biết sợ, biết cúi gằm. "Xin lỗi. Như vậy đã được chưa?"Thấy bộ dạng đáng thương của cậu, hắn đương nhiên mềm lòng chứ. Vì cái gì mà hắn mới phải tức giận như