8 giờ tối Taehyung đã phát hiện ra Jungkook biến mất. Lúc đó hắn cùng Hongeun ghé vào một cửa hàng thời trang, hắn có thuận tiện muốn liếc nhìn Jungkook một cái. Nào ngờ phía sau mình chỉ là dòng người xa lạ, còn người hắn cần tìm đã biến mất không còn tăm hơi.
Taehyung vội vã chạy ra khỏi cửa hàng, ánh mắt nhanh lẹ tìm kiếm khuôn mặt và dáng người đã in sâu vào trí nhớ. Thế nhưng mãi mà không tìm thấy cậu đâu. Hắn nói với Hongeun một tiếng, sau đó nói cô tự bắt taxi quay về. Trước khi để Hongeun rời đi, Taehyung còn dặn rất kĩ nếu về nhà có thấy Jungkook hay không cũng phải gọi điện báo với hắn.
Hongeun nhìn thấy hắn lo lắng đến phát điên, đột nhiên cô cũng vội vã quay về. Về đến nhà, cô đã sang nhà hỏi hai bác Kim. Còn hỏi luôn lũ trẻ trong xóm. Nhưng là câu trả lời mà Taehyung nhận được từ cô, không có chút tin tức.
Taehyung lo đến tối đen mặt mày. Hai bên thái dương chảy mồ hôi đầm đìa. Vậy mà hắn quyết tâm rẽ dọc dòng người để tìm Jungkook. Taehyung rất sợ những suy nghĩ đang tồn tại trong mình lúc này. Hắn chạy đi tìm cậu, có lúc lại vô tình nghĩ đến cậu có thể bị bắt cóc vì đồ trên người khá đắt tiền. Hoặc có thể cậu bị móc ví, mất tiền mất di động. Nên bây giờ có lẽ đang lưu lạc ở đâu đó.
Trung tâm thương mại trải qua một tiếng vẫn không thưa bớt người. Taehyung thở hồng hộc, đưa tấm ảnh của cậu trong di động mình đi hỏi hết người này đến người khác. Nhưng tất nhiên rằng chẳng một ai có thể nhớ là đã từng đi ngang qua người trong hình. Cũng có nhiều người chưa nhìn hình đã mau chóng nói không biết.
Không còn cách khác, cũng không thể cứ đi hỏi hết người ở trong khu thương mại này. Taehyung lo cho cậu đến không còn biết mệt mỏi là gì. Hắn cố gắng chạy từ cửa hàng này đến cửa hàng khác với giả thiết, có khi Jungkook chỉ lạc hắn một lúc, có khi cậu chỉ muốn đi ăn uống chút gì đó.
Khu thương mại có tổng cộng năm tầng. Tầng nào cũng chỉ thấy người là người. Taehyung suy nghĩ rồi chạy đôn chạy đáo tới những nơi mà hắn nghĩ Jungkook sẽ có thể đến. Cứ như vậy, chạy đến hết 5 tầng. Cuối cùng, đến một tiệm kem ở tầng 5, hắn mới có chút tin tức có lợi từ Jungkook.
"Cậu ấy vừa từ đây rời đi." Người chủ quán vừa nhìn hình vừa nói.
"Thật sao? Đi được bao lâu rồi?"
"Ừm, hình như là 15 phút rồi. Cậu nhìn xem cậu ấy còn vừa chụp hình quảng cáo cho combo kem Heo Hồng quán chúng tôi nữa. Nhưng mà công nhận là bạn của cậu thật đẹp trai..."
Taehyung giật lấy di động của chủ quán, nhìn kĩ vào tấm hình. Đúng là Jungkook cố tình tách khỏi hắn và Hongeun. Đúng là tuýp ham chơi như Jungkook thì hắn phải nghĩ đến ngay từ đầu. Là do hắn định bơ cậu nên mới cố tình thân thiết với Hongeun. Nhưng không ngờ Jungkook không bị ảnh hưởng, mà còn nhân cơ hội đó náo loạn. Trước khi về Daegu, Jo đã dặn hắn đừng để cậu bị lạc. Giờ thì hay rồi, ngay đến cả di động cũng không gọi được thì làm sao mau chóng tìm được cậu.
"Ơ nhưng mà tôi thấy cậu cũng đẹp trai đấy. Hay là cậu cũng chụp ảnh quảng cáo cho combo Heo Hồng được không?"
Taehyung vẫn suy nghĩ trong đầu chuyện của mình, căn bản không có để ý đến người quản lí nói gì. Hắn nghĩ Jungkook chắc chắn là muốn làm loạn. Di động gọi còn không thèm nghe máy, chắc là định để hắn lo muốn chết đi. Taehyung hừ một tiếng. Mà đúng là hắn lo chết đi được.
"Em trai à... em trai thấy sao?"
Người quản lí vỗ nhẹ vào vai hắn, giờ thì hắn mới hết thất thần. Hắn nhìn người quản lí, vừa vặn nhìn thấy không chỉ có người quản lí nhìn mình mà các nhân viên nữ cũng nhìn hắn chằm chằm. Trong quán, số lượng khách nữ bỗng tăng lên đột ngột. Taehyung nhướn mày hỏi người quản lí.
"Vừa rồi anh nói gì vậy?""À ý tôi là anh cũng chụp hình quảng cáo cho combo Heo Hồng được không? Anh nhìn xem, anh chỉ mới đứng như vậy thôi mà quán tôi đã đông hết một nửa rồi."Đề nghị này Taehyung cũng không bài xích. Nhưng cuộc sống mà, đôi khi cái gì không để trao đổi bằng tiền thì sẽ có chút điều kiện. Taehyung nói nhỏ với người quản lí một câu, quản lí liền vui mừng ra mặt.Sau khi có được chút tin tức từ tiệm kem, Taehyung liền tiếp tục đi tìm Jungkook. Ít nhiều hắn cũng đỡ lo hơn vì biết chắc rằng cậu không có bị nguy hiểm. Việc bây giờ mà hắn cần làm là tìm Jeon Jungkook, mang về nhà rồi dạy dỗ.Taehyung đi đến lúc trung tâm thương mại đóng cửa thì hắn mới ra ngoài. Trời bên ngoài gió thổi từng cơn lạnh đến rét run. Kéo theo những hạt nước li ti nhỏ vào mặt hắn. Lấy di động ra xem, đã mười một giờ rồi...Trung tâm thương mại lớn càng lúc càng thưa người vì đã đến giờ đóng cửa. Mọi người lần lượt tay xách nách mang ra về. Jungkook rầu rĩ ra ngoài theo, cảm giác như bây giờ cậu trở thành kẻ vô gia cư vậy. Giấy tờ không có, tiền cũng không có. Hơn nữa đường xá ở đây chỗ nào cũng thấy lạ. Jungkook cứ đứng mãi ở trước cửa trung tâm thương mại. Nghĩ rồi lại nghĩ. Nhưng cuối cùng lại chẳng biết đi đâu.Jungkook tự cảm thấy hối hận mà bứt tóc. Thật là cậu cứ nghĩ cậu thông minh. Nào ngờ lại đi rước họa vào thân. Bây giờ không những bỏ ý định trốn Taehyung mà còn sợ hắn tìm không ra cậu rồi bỏ mặc cậu luôn.Jungkook chậc miệng, ngao ngán thở dài. Cái ví da cậu cầm trên tay cũng rỗng tuếch, một xu cũng không còn. Jungkook tức giận, ném luôn cái ví xuống đất. Cậu đút tay vào túi, đi đến trạm chờ xe buýt, mỏi chân quá cậu muốn nghỉ ngơi. Hơn nữa còn ngồi chờ vận may, biết đâu Taehyung lái xe đi ngang rồi nhìn thấy cậu.Vừa tìm thấy một trạm xe buýt thì trời bắt đầu lất phất mưa. Khi cậu đã yên vị ngồi trú trong