Điều bất lực nhất trên đời là khi bạn đam mê vào một cái gì đó quá đà. Câu cửa miệng của người đời là vui thôi đừng vui quá. Ừ thì bây giờ Seokjin mới đậm đà thấu hiểu được cái việc nghiện mì tôm nó ảnh hưởng lớn cỡ nào tới cuộc sống của anh.
"Này, anh tôi nói anh mau chóng thu dọn hành lí sang nhà tôi kìa! Anh ấy làm việc ở nhà không tiện. Cần có người giúp."
Seokjin oái oăm.
"Thế sao phải là tôi?"
"Ờ thì..." Jungkook ấp úng viện cớ. "Anh pha cà phê giỏi này, lại chịu thương chịu khó. Anh hai tôi đề cao anh nhất mới gọi anh tới nhà riêng. Mà anh biết gì không..."
Seokjin ngơ mặt.
"Biết gì?"
Jungkook túm cổ anh lại gần, sau đó nói nhỏ ra vẻ bí ẩn.
"Tiết lộ cái này anh đừng để ai biết. Khi nào chân anh tôi bình phục, anh sẽ có thưởng nóng."
Seokjin sáng mắt.
"Nóng cỡ nào? Bỏng tay không?"
Jungkook chậc miệng.
"Để con trâu lên đống tiền thưởng đảm bảo nướng chín."
Seokjin cười hắc hắc, trong đầu liền liên tưởng đến lại sắp có hai ba thùng mì gói về chất lên nóc tủ. Anh vui sướng, lập tức thu dọn đồ đạc của mình ra ngoài, mời Jeon Jungkook vào trong. Còn nghĩa khí giao chìa khóa nhà cho cậu.
Sau đó anh ung dung kéo vali tới Jeon gia, tự hào vỗ ngực mà nói với người quản gia rằng anh là nhân viên đặc biệt tiêu biểu kim cương lấp lánh của sếp tổng, được sếp tổng đặc cách cho đến Jeon gia.
Người quản gia vui vẻ hồ hởi mời anh vào trong. Còn nói anh thật sự là một nhân viên tốt, đã vì sự nghiệp phục vụ cho cấp trên mà không quản đường xa.
Seokjin thật sự hăng hái đi theo quản gia. Tuy anh không hiểu tại sao phòng ngủ của anh lại không được dọn từ trước. Nhưng không sao, có lẽ Jeon gia khá bận bịu. Seokjin tí tởn xếp quần áo đâu vào đấy, trong hộc tủ là mấy gói bánh ăn khuya. Anh đã chuẩn bị rất tốt cho khoảng thời gian sắp tới ở đây. Vốn nghĩ là sếp tổng chắc chắn sẽ rất hài lòng về mình...
Nhưng mà tình tiết nhân viên tốt này vốn không có trong kịch bản. Nó chỉ đơn thuần là một chút động não của Jeon Jungkook thôi. Phải đến giữa trưa, khi đến giờ cơm, anh bưng cơm lên phòng cho Namjoon mới biết được sự thật.
Câu hỏi đầu tiên anh nhận được từ sếp đáng kính là.
"Cậu ở đâu chui vào nhà tôi vậy?"
"Ơ..." Seokjin ngẩn ngơ. "Thì tôi đến đây theo lệnh của boss mà."
"Tôi lệnh cho cậu đến đây bao giờ?"
Seokjin lại nghĩ y đang đùa, liền cười hắc hắc.
"Boss, dạo này anh hài hước lên rồi phải không? Haha, bác sĩ bảo người bệnh không nên đùa dai lắm đâu anh à."
Namjoon lại sợ sệt nụ cười dở hơi này của anh. Y bầm mặt, nhíu mày.
"Mặt tôi trông giống mấy thằng hề mà thích đùa với cậu à?"
"Ơ... sao anh..." Seokjin nhìn thấy y thật sự không đùa, lần này liền sợ hãi thật. "Chẳng phải lúc nãy Jeon thiếu đã nói là anh lệnh cho tôi sang đây chăm sóc chân đau cho anh mà."
Namjoon nghe đến hai chữ Jungkook lại còn phát hoảng hơn. Y sợ nhất là Jungkook bày trò. Mà lần này thì bày trò kiểu gì đây không biết!"Bây giờ nó đang ở đâu?""Cậu ấy dọn hành lí sang nhà tôi rồi."Namjoon lạnh mặt, với lấy di động, nhắn cho cậu một dòng.Namjoon: cái thằng nhóc mê trai này!Chưa đầy một phút Jungkook đã phản hồi lại. Cứ như cậu chỉ có việc trực chờ di động để xem cuộc vui.Jungkook: anh hai có thấy em hữu ích không? Là em vắt óc ra tính kế cho anh tốt như vậy.Namjoon: mau bước về đây!Jungkook: em đây còn phải chờ người tình của em. Anh tốt nhất nên sử dụng cho tốt cái chân gãy của mình đi. Haha em đi đây"Thằng nhóc này..." Namjoon thở dài nhìn vào di động. Lúc y nhìn lên, Seokjin vẫn đứng đó với vẻ mặt như gặp ma. Chắc là bị y hù cho sợ quá. Namjoon hắng giọng, lấy lại vẻ điềm tĩnh."Jungkook nó không muốn về đâu. Trước mắt cậu cứ ở lại đây đi. Sẵn tiện giúp tôi một tay cũng được."Seokjin nín lại, không nói gì thêm, chỉ tận lực cắn môi ra khỏi phòng.Tối đó anh nấu một cốc mì to tướng, tìm một chỗ ở Ngự Thượng Uyển chuyên chú ăn mì. Đúng là một thứ tuyệt vời như vậy, ở những chỗ càng thơ mộng thì khẩu vị càng ngon miệng.Seokjin cứ nghĩ ở Jeon gia giờ này chỉ còn một mình mình thức, hóa ra lại không phải vậy. Lúc anh đang ăn thì Kim Namjoon đi đến. Seokjin phụt mì, nhịn cười đến suýt nữa thì tắt thở. Cái bộ dạng tổng tài đạo mạo lại đi nhảy nhảy như chuột túi một chân kia có mà là hàng độc nhất vô nhị một mình anh thấy được."Chào boss." Seokjin vẫn cố nhịn cười."Cậu cười gì đấy?""Không ạ, mì hơi cay một chút."Namjoon khó khăn ngồi xuống bãi cỏ cạnh Seokjin, y đưa ra một chai rượu Soju."Uống tí không?"Seokjin ngập ngừng một chút rồi gật đầu.Tuy rượu uống lúc ăn mì tôm rất là ngon nhưng Seokjin ngập ngừng cũng là có lí do cả. Lí do ấy anh rất ngại nói ra, cũng chỉ có một mình Taehyung biết. Mà giám đốc đã có ý mời, không uống là tội khinh thường. Cho nên anh cứ uống vậy. Chuyện sau đó ra sao, chắc để ngày mai tính...."Này tôi nói cho anh biết! Anh nghe cho rõ đây..." Cốc mì đã cạn sạch, chai Soju vơi đến một nửa, giọng Seokjin cũng bét nhè. "Em trai anh, ý tôi là Jeon Jungkook ấy.. thích Kim Taehyung nhà tôi đúng không?"Namjoon nực cười nhìn bộ dạng bê bết của Seokjin, cảm thấy vô cùng thú vị."Cậu đi hỏi nó chứ sao lại hỏi tôi...""Xùy! Tôi biết là anh biết mà. Mau nói đi."Namjoon tức cười đến mức chỉ muốn chắp hai tay khấn một cái."Ừ cậu nói gì cũng đúng. Chắc là thế rồi đấy!""Haha, tôi biết mà. Thế là lại lời một thùng mì." Seokjin vui sướng, tự rót thêm một chén rượu."Mì gói à? Độc hại! Có cái gì mà thích như vậy?" Namjoon hừ một tiếng."Anh thì biết cái gì?! Tôi thích mì đấy. Mì gì tôi cũng thích.""Tôi trả lương cho cậu. Bao nhiêu đó không đủ để cậu đổi cái khác ngon hơn à?"Nhắc đến tiền, Seokjin mới sực nhớ ra."Này anh! Bàn bạc tiền thưởng cho tôi đi chứ!""Tiền thưởng?" Namjoon nhíu mày."Jeon Jungkook