Bình thường, nếu nhân vật chính trong cuộc máu chó thì đương nhiên người khổ sở nhất là người ngoài cuộc. Và Jo đang thấu hiểu dần dần cảm giác ấy.
Hôm đi chơi bi-a về, thằng nhóc Jeon Jungkook đến thẳng phòng, tìm đích danh hắn. Jo ngơ ngẩn một hồi, còn tưởng hôm nay nhóc con đến chào hắn đi chơi mới về. Ai ngờ vừa nhìn thấy mặt, Jungkook đã ném đôi giày da vào người làm hắn không kịp phòng thủ, kết quả suýt nữa đầu bị bổ đôi như dưa hấu. Sau đó Jeon Jungkook còn không thèm mở miệng hỏi hắn có làm sao không, mà đã xông đến xem hắn như bao cát đấm đấm.
"Jeon thiếu, rốt cuộc cậu bị cái quái quỷ gì?!"
Jungkook dừng tay, trừng lớn mắt, khuôn mặt có chút gì đó vô cùng hốt hoảng cộng thêm bối rối, nói như muốn táp vào mặt người phía trước bằng cơn thịnh nộ của mình.
"Anh đó! Anh làm bảo tiêu cho tôi cái kiểu gì vậy hả? Anh có biết hôm nay thiếu gia của anh đã bị cái gì hay không?"
"Bị... bị cái gì?"
Jungkook nhìn hắn thở hồng hộc, môi run lên từng chút. Trong đáy mắt hiện rõ tia ngập ngừng. Thế nào lại khó nói như vậy? Mà cũng phải thôi, chẳng lẽ lại đi nói Jeon thiếu của cậu bị người đàn ông khác đè ra cắn môi sao? Không được! Tất cả, tất cả là vì cậu chủ quan không phòng bị, đi xem thường tên họ Kim kia, rốt cuộc bị ăn một đòn nhục nhã mặt đàn ông.
Jungkook nghĩ xong, lúc này thì Jo chính là hiện thân của tấm thớt, trực tiếp thụi một cú vào bụng.
"Hỏi cái gì mà hỏi? Ai cần anh biết? Rách việc!"
Nói xong, Jungkook bức bối rời đi, để lại Jo cả người bầm dập còn đang không hiểu mình rốt cuộc làm sai cái gì. Sau đó hắn gọi cho Taehyung, lúc này mới nhận được tình hình Jeon thiếu nhà hắn chơi cá độ mất trắng. Jo cắn chặt môi, nuốt ngược oan uổng vào bụng.
Mẹ nó, nếu có một điều ước, hắn chỉ mong một ngày nào đó Jeon lão gia mang thằng nhóc ấy đi gả!
Sau ngày đi đánh bi-a đó thì chính là chủ nhật, trùng hợp Jungkook nhắn tin thẳng thừng nói Taehyung nghỉ một bữa. Đọc xong tin nhắn, khóe môi hắn chỉ đơn giản nhếch lên. Hắn thích vẻ mặt bối rối của Jungkook đang xuất hiện trong trí tưởng tượng của mình. Đại não thỏa mãn nhớ đến cảm giác tối qua, vị giác cũng vì vậy hồi tưởng lại không ít. Hắn nằm trên giường, lộn qua lộn lại mấy vòng.
"Ngọt thật!"
Seokjin ngồi xé bánh mì, máy móc đem chấm chấm vào nước mì tôm, miệng vừa nhai cũng vừa bị biểu hiện kì lạ của đứa bạn ở phía không xa làm cho chú ý. Lại theo thói quen, tò mò muốn chết.
"Này hôm nay không đi làm hay sao mà còn nằm đó lăn như lợn đực?"
"Ừ, được nghỉ một hôm." Taehyung biếng nhác, vẫn chưa chịu rời khỏi giường.
Seokjin thở dài một tiếng. Nở nụ cười vô cùng buồn đời.
"Hai thằng chơi cùng nhau. Tại sao ông trời lại chiếu cố thằng không đẹp trai hơn chứ?"
Taehyung tựa tiếu phi tiếu, quay đầu nhìn Seokjin.
"Mới sáng ra mà héo úa quá vậy?"
Seokjin nhún vai."Trách đời quá bất công."Taehyung lúc này mới chịu bò xuống giường, đi lại bên cạnh Seokjin đoạt lấy bánh mì nhét vào miệng, sau đó vỗ vai đứa bạn."Hồ sơ nộp vào Jeon thị thế nào rồi?""Đang chờ điện thoại thông báo. Mấy chỗ khác thấy im ắng, chắc là họ không ưa chuộng vẻ đẹp trai của tôi."Taehyung bật cười, định nói cái gì đó thì tiếng gõ cửa vang lên, cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người. Hắn đứng lên mở cửa, lúc đó liền thấy Yereun ở đó ôm cái hộp khá to. Còn mỉm cười khoe hàm răng xinh đẹp. Yereun là cô bé 17 tuổi lúc trước giúp cả hai tìm được phòng. Kể từ hôm đó đến nay, người quan tâm đến hai người nhiều nhất cũng chính là cô bé."Anh Taehyung, hôm nay anh không đi làm sao?"Taehyung mỉm cười đúng chuẩn mực của một người anh lớn."Ừ, hôm nay anh được nghỉ."Lúc này Seokjin cũng từ trong nhà ló đầu ra, vốn đã quá quen thuộc với sự xuất hiện này vào mỗi sáng rồi."Yereun lại đến à? Vào nhà đi em."Yereun ngờ nghệch nhìn cả hai người thanh niên điển trai phía trước. Người ta thường nói con gái 17 dễ say nắng, cho nên việc Yereun thích hai anh hàng xóm đẹp trai của mình là chuyện bình thường thôi. Nhưng là đối với riêng Taehyung, Yereun còn có thêm thiện cảm 'Hotboy gõ cửa nhà' nữa."Mẹ em nói mang hộp kimchi này cho các anh. Lát nữa em phải đi học thêm nên không ở lại được.""Được rồi, cảm ơn em. Gửi lời cảm ơn đến mẹ em giúp bọn anh nha." Taehyung đón lấy hộp kimchi từ tay Yereun, sau đó vẫy tay cho đến khi cô bé đi khuất khỏi tầm nhìn. Lúc này Seokjin mới híp mi nhấn gáy hắn một cái."Cái tên nhà cậu coi vậy mà sát gái cũng đỉnh ghê. Tôi nói trước nha, không thích thì đừng cho người ta cơ hội. Không sau này khổ đấy."Taehyung vốn nghe không hiểu gì, ngược lại còn cho là Seokjin đang nói nhảm."Cho ai cơ hội gì kia chứ?".Sáng hôm sau, Taehyung vừa bước chân vào Jeon gia đã lập tức nghe thấy tiếng gào thét đáng thương phát ra ở đâu đó trong nhà. Sau đó mới phát hiện âm thanh đó ngày một rõ ràng hơn ở trước bậc tam cấp của Jeon gia, mà chất giọng đó thì chắc chắn là của Jeon Jungkook, không thể nhầm lẫn được."Anh hai! Anh hai! Anh phải cứu em. Ba lại chặn thẻ của em!"Jungkook trên người còn mặc đồ ngủ lụa, đầu tóc lộn xộn lăn lộn quấn chặt lấy tấm thân cao lớn mặc đồ vest tuyệt mĩ kia. Mà người đàn ông đó, sắc mặt lại có chút mủi lòng."Em đừng làm trò nữa. Mau đứng lên đi!""Không! Anh hai làm cách nào xin ba đi. Chặn thẻ rồi sao em sống?"Người đàn ông đó hạ kính, nhìn thằng nhóc đang quấn lấy chân nhất định không để y đi làm, khóe miệng bất lực chậc một tiếng."Ngẩng đầu nhìn xem xem có bao nhiêu người đang nhìn em kìa? Jeon thiếu cũng có ngày đáng thương sao?"Jungkook không nguyện ý nói."Đứa em của anh vốn đáng thương mà!"Jo đứng một bên, hận không thể quay lại cảnh này rồi tung lên mạng một phen để người ta chiêm ngưỡng phía sau hậu trường của thằng nhóc thối này. Cả ngày hôm qua thật sự sống không nổi với cậu. Jo hơi quay người