trời bên bổng nhiên mưa nặng hạt tiếng mưa lớn làm cho Mẹ của Ngọc Mây lo lắng, bà lật đật hỏi Ngọc Mây
" *con vẫn ổn chứ "
Thế Nam chưa hiểu tình hình
" mưa thôi mà có sao đâu ạ"
1 tiếng sấm sét vang trời khiến vừa đánh xuống là cùng lúc đó tiếng là hét vang lên
" A! A.
.
A"
Thế Nam nhìn sang Ngọc Mây cô đứng ôm tai la hét
" cô không sao chứ"
Ngọc Mây chạy vào phòng đóng cửa lại
Mẹ Ngọc Mây lộ lắng
" Ngọc Mây con bình tĩnh"
Trong phòng Ngọc Mây vẫn là hét, Thế Nam không còn cách nào đẩy cửa xông vào phòng, thấy Ngọc Mây đang cào cấu tai mình thì Thế Nam liền chạy đến ôm Ngọc Mây vào lòng và an ủi
" không sao đâu, tôi ở đây rồi, sẽ không có chuyện gì đâu"
Ngọc Mây cảm nhận được hơi ấm liền bình tĩnh lại tiếng khóc nghẹn vang lên
Thế Nam thấy thế liền ôm chặt Ngọc Mây hơn
1 lúc trời cũng đã ngừng mưa Thế Nam vẫn ôm chặt Ngọc Mây vỗ về, trời ngừng mưa Ngọc Mây bình tĩnh lại mới ý thức ra liền đẩy nhẹ người Thể Nam ra
" tôi xin lỗi, tôi đỡ hơn rồi"
Mẹ Ngọc Mây nãy giờ ngồi nhìn Thế Nam và Ngọc Mây ôm nhau
"con ổn hơn chưa"
Ngọc Mây vội vàng đứng dậy mặt đỏ bừng
" con không sao rồi con vào nhà tắm"
Ngọc Mây chạy như bay vào phòng tắm, Thế Nam cũng đứng dậy ngại ngùng, cánh cửa hồi nãy Thế Nam tung vào đã rớt xuống sàn 1 cái đùng, Thế Nam cười ngượng rồi dựng cánh cửa lên như dựng lên nó lại rớt xuống, thế là Thế Nam quay đầu nhìn mẹ Ngọc Mây cười khổ
" ngày mai con sẽ quay lại sửa lại cánh cửa nha cô"
người mẹ cười
" không sao mai con nhớ qua sửa đó nha"
Ngọc Mây bước ra xấu hổ
" hồi nãy làm phiền anh rồi "
Mẹ Ngọc Mây liền nhanh nói thêm
" được rồi 2 đứa mau qua đây ngồi ăn đi"
Thế Nam cúi người ôm cánh tay rồi chạy ra cửa
" dạ thôi con còn phải đi có việc chúc cô ăn ngon miệng "
Mẹ Ngọc Mây đi lên tiếng thì Ngọc Mây nhanh như chớp cắt lời mẹ
" anh đi về cẫn thận "
Ngọc Mây tiễn Thế Nam xong