và từ đó ai cũng biết Thế Nam và Ngọc Mây là 1 cặp hở ai thấy 2 người họ đều trêu chọc như họ vẫn là 1 cặp đôi hoàn hảo như bỗng nhiên 1 ngày Thiên đến văn phòng Ngọc Mây
" anh vào được không "
Ngọc Mây biết là Thiên nên cười nói
" anh vào đi "
Thiên mở cửa đi vào thấy Ngọc Mây vui vẻ dọn dẹp giấy tờ
" em đi đâu sao "
Ngọc Mây với khuôn mặt hạnh phúc nhìn Thiên cười
" Thế Nam nói sẽ dẫn em đi ăn tiệc cùng dòng họ của anh ấy "
Thiên ngập ngừng lời trên môi khó nói
" 2 người bên nhau hạnh phúc không "
Ngọc Mây nhìn Thiên bằng ánh mắt khó hiểu
" anh nói gì vậy đương nhiên là hạnh phúc tụi em mới quen nhau"
Thiên vẻ mặt buồn bã nói lời trong lòng
" vậy em có biết anh! anh.
.
anh thích em không"
Ngọc Mây bất ngờ bối rối với lời Thiên nói cô dọn dẹp như chua nghe gì Thiên bước tới nắm tay Ngọc Mây
" anh đã thích em từ lâu em không nhận ra sao"
Ngọc Mây rút tay lại, không biết phải làm sao
" trước giờ em chưa nhận ra tình cảm của anh em xin lỗi như bây giờ em chỉ có yêu mỗi mình Thế Nam em xin lỗi "
Thế Nam bước từ ngoài vào
" Ngọc Mây chúng ta đi thôi"
thấy Thế Nam đến đón Ngọc Mây, Thiên liền quay người bước ra ngoài, cứ thế 2 người xuống xe Thế Nam mở lời trước
" anh biết anh ta đã thích em như anh lại không muốn mất em nên mới tỏ tình em trước em có thấy anh ích kỷ không "
Ngọc Mây lắc đầu, nói nhỏ nhẹ
" thật ra là lỗi do em, trước giờ em nghĩ là anh ấy yêu Mỹ Kỳ "
Thế Nam lái xe đi tới Nhà Hàng
" em có hối hận không nếu em thấy!.
"
Ngọc Mây ngắt lời
" em chỉ cảm thấy mình ngu ngốc không nhận ra là anh ấy thích em để cho anh ấy đáp án để anh ây không nuôi tình cảm này quá nhiều bây giờ em thật sự khó sử"
Thế Nam nắm tay an ủi Ngọc Mây
" em đừng đặt áp lực cho mình anh nghĩ 2 người sẽ tốt lên thôi"
Ngọc Mây thở dài khuôn mặt đầy ấy náy
" mà dạo này em cũng không gặp Mỹ Kỳ nữa cứ như cậu ấy có tình tránh mặt em vậy"
Thế Nam thấy Ngọc Mây nhiều suy nghĩ thấy lo lắng nên tìm cách giải thích cho hợp lý cho Ngọc Mây không suy nghĩ nhiều
" anh nghĩ là em suy nghĩ nhiều quá thôi dạo này chỗ anh bận lắm mà Mỹ Kỳ lại là tổ trưởng của 1 nhóm nên cô ấy bận là đúng rồi "
Ngọc Mây cũng nghĩ mình quá lo lắng nên cười với Thế Nam
" chắc vậy có lẽ em nên thư giãn đầu ốc ra "
2 người cười với nhau đi 1 đoạn nữa là tới nhà hàng Ngọc Mây thấy quần áo mình không hợp với nơi này Thế Nam hiểu ý liền nắm chặt vai cô
em không cần phải lo lắng về trang phục anh đã kể với họ