Ngọc Mây nhìn Nguyệt Ánh
" kết quả thế nào"
- Nguyệt Ánh liên nghiêm mặt
"ngón tay của hắn trùng khớp với vết thương trên tay nạn nhân"
Ngọc Mây nhìn thẳng vào nghi phạm
" anh có thời gian giải thích cho mình đấy"
- Lạc (Nghi phạm) sợ hãi tay cào lên vòng tay
"tôi.
.
Tôi không có giết em ấy tôi không cố ý đâu tôi không có cố ý đây"
- Ngọc Mây đập bàn đứng dậy
"có thể nói anh là nghi phạm tôi dễ dàng bắt được nhất, có phải anh và nạn nhân có tình cảm hay không, từ lúc tôi quan sát cảnh sát và anh tra khảo thấy anh cứ sờ vào chiếc vòng trên tay"
- Lạc ( tội phạm) nhìn xuống vòng tay nước mắt tuôn ra
" em ấy đã làm nó cho tôi tôi luôn mang theo bên người"
- Ngọc Mây nét mặt khó hiểu
"nếu anh nói vậy thì anh rất yêu thương nạn nhân vậy tại sao anh ra tay giết hại và ***** *** em mình chứ"
- Lạc ( tội phạm) ngồi thờ thửng nhìn vào Ngọc Mây
"tôi gặp em ấy lúc đó tôi 18 tuổi em ấy 16 tuổi ngay từ đầu gặp tôi đem lòng yêu em như em thì chỉ coi tôi là anh trai, tôi đã cố làm anh trai em ấy suốt 7 năm em ấy vẫn coi tôi là anh trai còn tôi thì không muốn làm anh em với em ấy, ngày hôm đó tôi vừa mua được món quà liền chạy về muốn chính tay mình tặng cho em như đứng trước nhà em lại đang ôm 1 chàng trai khác nó còn hôn em, tôi không nhịn được lên mới kéo em ra ngoài nói chuyện, tôi không kiềm được cảm xúc mà đã lôi kéo em đi rất mạnh tay"
+ nhớ lại đêm hôm đó
- Yến ( nạn nhân) vẻ mặt đau đớn khi bị nắm tay quá đau
" anh thả em ra em đau quá"
- Lạc ( tội phạm) nắm chặt vai em gái với vẻ mặt như hoá dại
"sao em đối xử với anh như vậy,em biết anh yêu em mà"
- Yến ( nạn nhân) sợ hãi lấy tay cố đẩy nạn nhân ra
" như chúng ta là anh em sao em có thể yêu anh được"
- Lạc ( tội phạm) kéo em gái vào trong người ôm chặt
"chúng ta đâu phải anh em ruột đâu, tại sao lại không chứ"
- Yến ( nạn nhân) dùng tay tát vào mặt anh trai rồi hét lên
"nhưng em không yêu anh"
+ trở về hiện thực
- Lạc ( tội phạm) vẫn ngồi sờ vào vòng tay với vẻ mặt buồn bã
"tôi không kiềm