Khi sắc trời đã chuyển ánh chiều tà, khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống. Anh và cô đã quay về. Nhưng khi xuống xe anh lại không để cô vào nhà mà nắm tay cô đi ra vườn hoa phía sau. Vừa đi anh vừa nói:
- Chẳng phải em còn một giấc mộng nữa sao? Anh giúp em thực hiện luôn nhé!
- Giấc mộng gì ạ? - Cô lại ngẩng người, chẳng lẽ cô còn ước mơ nào đó mà cô không nhớ sao?
- Một bài thơ em từng viết:
Em muốn
Cảm nhận tình yêu được sinh ra trong những ngày hạnh phúc
Sẽ nở nụ cười chất ngất
Xóa đi hết nghẹn ngào trong trái tim này....
Em muốn
Cùng một người bước trên đồng cỏ, tay trong tay.
Dưới khóm hoa thạch thảo người trao em nụ hôn chỗ này rồi chỗ khác.
Người sẽ siết em trong đam mê, người làm dịu đi giọt nước mắt.
Nói với em rằng: Nỗi đau đã đi qua.
Em muốn
Anh yêu em bằng tình yêu ngọc ngà
Bằng trọn vẹn hiến dâng, trọn vẹn thương và nhớ.
Bên hồ lãng mạn, ta ngắm nắng hồng ướp hương phố.
Anh dìu em đi trong hương phấn tình nồng.
Em muốn.
Anh giúp em hoàn thành tất cả những giấc mộng.
Em sẽ trao lại anh trái tim thật thà duy nhất
Trên cầu ô tước em hứa sẽ vỗ về, che chở cho người xứng đáng làm người đàn ông suốt đời em sợ mất.
Và trong đêm tuyệt ái ta nghe phong linh réo rắt ngợi ca cuộc đời.
Dưới cỏ cây, bên cạnh em luôn có người.
Dang vòng tay yêu thương đưa em đến cõi hân hoan quá đỗi.
Ai cũng không bước vội.
Thế giới ấy chỉ anh và em, ta thuộc về nhau.
Đọc thơ xong, Đức Minh nói tiếp:
- Và anh rất muốn ta thuộc về nhau, nên anh xin làm người đàn ông hoàn thành giấc mộng cho em.
Anh khẽ búng tay một cái, đèn vườn hoa phía sau nhà bật sáng, một thảm cỏ xanh mượt, một hồ nước xanh trong vắt, cạnh hồ có những ô đá cuội, bên một cây thông gần hồ nước đặt một chiếc xích đu trắng, xa xa lại là bàn nhỏ xinh xắn có thể dùng uống trà chiều hay ngồi viết lách; giữa hồ còn có chiếc cầu bằng gỗ bắt sang sông, và còn có những luống hoa nhỏ trồng rất nhiều loại hoa lyly, hoa hồng bungari, hoa Đỗ Quyên, hoa Thạch Thảo đủ sắc màu trắng đỏ hồng tím vô cùng bắt mắt. Thiên Trang nhìn tất cả, ngỡ ngàng há hốc miệng, khóe mắt đỏ hoe vì cảm động. Lúc này đây, cô thật sự đã bật khóc rồi. Cô xoay người lại ôm lấy anh, không ngừng hôn lên mắt, lên môi, lên mũi, hôn liên tục khắp mặt anh, vừa hôn vừa nói "cảm ơn, cảm ơn chồng".
Đức Minh mỉm cười đáp lại nụ hôn của cô, cảm xúc dâng trào nổ tung đến đỉnh điểm, cô ghì siết lấy anh, cố ôm anh thật chặt, nước mắt lã chã rơi không kìm được.
Một lúc sau, anh để cô ngồi xuống xích đu trắng, mình đứng phía sau đẩy xích đu cho cô.
- Nếu biết em gặp cảnh này mà chủ động hôn anh như thế, thì hôm qua đưa em về anh đã lập tức dẫn em ra đây rồi.
Cô vừa nấc nghẹn vừa nói:
- Em thật sự cảm động không phải do một chuyện này, mà bởi tất cả những gì anh vì em mà làm. Tuy em ngốc nhưng em vẫn thấy mình là một đứa ngốc may mắn khi tìm được anh. Em hôn anh vì trái tim em khi đó bắt em làm thế.
- Hoa ở đây không nhiều, có một số loài hoa không thích hợp trồng bên ngoài, nên anh trồng trong nhà kính đằng kia, có cả Tulip, lavender, hoa tú cầu; còn bên kia hồ - anh chỉ về một cây to vẫn còn đang được dựng ba cọc xung quanh - là cây phong lá đỏ. Nhưng giờ đang mùa xuân nên lá màu xanh, khi vào mùa Thu, mùa em sinh ra lá cây sẽ chuyển thành màu đỏ.
- Chúng ta qua xem thử đi, muốn cùng em hoàn thành giấc mộng thì ta đi vòng hồ chứ. - Thiên Trang nói rồi đứng dậy nắm lấy tay anh.
Hai người đi dạo một vòng quanh vườn hoa, đi qua cầu ô tước trong tưởng tượng của cô, đi vào nhà kính anh vì cô mà xây, cùng khiêu vũ đến khi người mệt lã, bụng đói meo thì mới vào nhà.
Bữa tối đã được dọn sẵn, hai người vào là ăn được ngay, anh nói người Mỹ thông thường sẽ có thói quen ăn bữa tối nhẹ nhàng không ăn những món nặng bụng và giàu đạm, nhưng sợ cô chưa quen nên anh vẫn bảo đầu bếp chuẩn bị thêm một số món ăn Địa trung hải như tôm hùm đúc lò, súp kem hải sản, cơm chiên rau củ trong lúc ăn tối. Lúc ăn, hai người cũng có nói vài câu chuyện nho nhỏ, đôi khi anh sẽ gắp cho cô món này món kia, nhưng có thể do vẫn còn lâng lâng cảm xúc vì những bất ngờ hai ngày qua, hoặc có thể do hồi hộp chuyện tối nay mà cô có phần không tập trung vào cuộc nói chuyện cho lắm.
Ăn cơm xong, cô quay về phòng tắm rửa, còn anh vào phòng làm việc giải quyết ít giấy tờ. Thiên Trang lên phòng, mặt đỏ gấc, nhìn tủ quần áo ngủ, cuối cùng sau khi đắn đo do dự rất nhiều lần, cô nhắm mắt chọn bộ áo ngủ màu đỏ kiểu mà anh dặn "chỉ được mặc cho mình anh ngắm".
Hôm nay Thiên Trang tắm rửa đặc biệt lâu, gần một tiếng đồng hồ sau,
Đức Minh làm xong việc đi lên phòng mà cô vẫn chưa ra. Anh không nghĩ ngợi gì chỉ nhanh chóng thay đồ, chỉ mặc một chiếc quần trong và khoác áo choàng tắm ở nhà theo thói quen. Anh đốt một điếu thuốc, ngồi ngoài ban công vừa ngắm bầu trời vừa đợi cô.
Lúc điếu thuốc vơi đi một nửa thì cửa phòng tắm mở ra, cô mặc chiếc váy đỏ mỏng manh, khoác một chiếc áo choàng cùng màu bên ngoài, bước những bước chầm chậm đi ra. Anh quay lại nhìn cô, thấy hình ảnh cô đi ra khỏi phòng tắm mà tim đập loạn nhịp, vội vàng dụi tắt điếu thuốc trong tay, đi về phía cửa nhà tắm, ôm lấy cô, trao một nụ hôn cuồng nhiệt. Nụ hôn tham luyến, nóng bỏng hơn bất cứ nụ hôn nào, anh hôn lên môi cô, rồi dần dần hôn xuống cổ, xương quai xanh gợi cảm của cô. Tay anh bắt đầu di chuyển ở những nơi khác nhau trên cơ thể của cô, khi đến chỗ buộc rút của áo choàng tắm thì anh dừng lại đôi chút rồi dùng tay tháo nút buộc ra, áo choàng tắm rơi xuống đất, cơ thể người con gái gần như phô diễn hết toàn bộ dưới làn áo ngực mỏng như tơ. Anh hít một hơi thật sâu, chuyên chú ngắm nhìn. Thiên Trang có phần ngượng ngùng nên quay mặt qua một bên.
Bỗng anh nhấc bổng cô lên, bế cô đi về phía giường lớn, trong lúc di chuyển vẫn không ngừng hôn cô. Đến giường, anh đặt cô nằm xuống, rồi anh nằm đè lên người cô, chống hai tay trên đệm, nhìn sâu vào mắt cô, lên tiếng hỏi cô:
- Em đã chuẩn bị tâm lý rồi?- Tuy đã cố gắng kiềm chế nhưng giọng nói của anh vẫn khàn đặc dục vọng.
- Dạ. Trong bài thơ ban nãy anh đọc em có viết em muốn hiến dâng, trao thân gửi phận cho người xứng đáng làm người đàn ông suốt đời em sợ mất. Và em đã tìm được người đàn ông đó rồi. Đức Minh, em thương anh. - Nói xong cô lấy chiếc khăn trắng nãy giờ vẫn cầm trong tay đưa cho anh - mẹ em nói, chiếc khăn này chứng tỏ trinh tiết của người con gái, em không rõ anh có quan trọng chuyện đó không nhưng với em một phần trong em vẫn là người con gái Việt Nam nên em muốn anh biết rằng em trao cho anh là một em vẹn nguyên.
Đức Minh ôm lấy cô, nước mắt anh đã rơi, anh không ngừng ôm cô, hôn cô. Khi cơn mưa nụ hôn kết thúc, cũng là lúc thân thể của cả anh và cô dính vào nhau mà không có sự che chắn của mảnh vải nào cả. Anh ôm lấy cô, tay nhẹ nhàng xoa nhũ hoa của cô, trân trọng từng xentimet da thịt cô như đó là bảo vật vô giá mình có được, anh nâng niu cảm xúc của người phụ nữ dưới thân mình, không cuồng dã, nóng vội dù thật sự cảm giác nóng rực bên dưới làm anh vô cùng khó chịu.
Khi anh trải chiếc khăn trắng xuống giường, tay anh không ngừng run rẩy; khi anh xâm nhập vào người cô, để hai cơ thể hòa làm một; khi nhìn thấy một giọt máu trinh nữ chảy xuống chiếc khăn trắng, anh chỉ cảm thấy mình hoàn toàn không xứng đáng với cô. Anh giá như mình chưa từng có trước kia, giá như anh biết giữa biển người trong cuộc đời này anh sẽ gặp được cô thì anh cam tâm tình nguyện đợi chờ; cô trong trắng như thế, trinh nguyên như tờ giấy trắng còn anh thì mờ đục. Nhưng cuộc đời này không có giá như, anh thiếu cô thật nhiều thì anh sẽ dùng toàn bộ tài sản, trí tuệ, mạng sống của mình hiến dâng cô.
Anh cắm thật sâu vào cơ thể cổ, nằm xuống ôm lấy cô:
- Thiên Trang, anh yêu em, anh tình nguyện hiến dâng thể xác và tâm hồn cho em.
Dù cơ thể đang rất đau, cảm giác bị xé rách, vật gì đó to lớn đang nông bộ phận bên dưới cơ thể ra, khiến cô vô cùng khó chịu. Nhưng khi nghe anh nói thế cô vẫn cố gắng mở mắt ra nhìn anh, mỉm cười khẽ gật đầu với anh.
Đêm tối, cô và anh cùng kéo dài mình qua những "giấc mơ hoang", từng trận từng trận "mưa rào" rả rích suốt đêm. Trong hơi thở nam tính của người đàn ông, tiếng nỉ non khe khẽ của người phụ nữ tất cả hòa quyện.
Đến khi trời hửng sáng anh mới buông cô ra, ẳm cô vào phòng tắm rửa rồi trở lại giường, cô mệt lã ngủ thiếp đi, còn anh lấy chiếc khăn trắng đã bị vò nát lên, ngắm vệt hồng kia một lúc, rồi cẩn thận xếp lại đặt vào tủ. Đây là kỷ niệm nhớ mãi không quên.