Tín Đồ Ngày Xuân

Chương 13


trước sau

Nhờ phúc của những phong bao lì xì kia mà trước khi nghỉ lễ các nhóm lớp và cả nhóm trường đều đang tìm kiếm thông tin của Thẩm Kinh Trập ở khắp mọi nơi.

Tất cả thành viên của lớp 26 vô cùng hoang mang, những lớp khác thì càng khỏi phải nói. Ngay cả khối mười một và mười hai đều hỏi thăm tình hình. Thẩm Kinh Trập là ai? Làm sao vậy? Tại sao lại phải tìm cô?

Nhưng mà kỳ lạ ở chỗ, cho dù đưa ra phần thưởng hậu hĩnh như vậy, qua mười mấy phút sau vẫn không ai có tin tức gì.

Chỉ có hai người nói rằng, lúc đi qua cổng phía Nam có nhìn thấy cô đang đứng ở đó.

Từ trước đến nay con người cô rất mờ nhạt, vẫn luôn yên lặng như vậy, lúc không ở cùng với Lâm Kiêu thì rất ít người đặc biệt chú ý đến cô.

A Long chạy vào trường học muốn xem camera giám sát, nhưng đáng tiếc nơi mà Kinh Trập đứng có một cái mái rất hiên lớn che khuất tầm giám sát của camera. Lúc mới đầu còn có thể nhìn thấy một đôi chân, sau khi cô di chuyển sang chỗ khác thì không tài nào nhìn thấy nữa, cũng không biết cô đi từ lúc nào.

Anh ấy gọi điện thoại cho ông chủ và bà chủ, đến bước này rồi, anh ấy đang do dự có nên báo cảnh sát hay không.

Chập tối trước ngày Quốc Khánh, không khí náo nhiệt đến lạ thường, trên đường người qua kẻ lại, bao gồm rất nhiều sinh viên đại học xen lẫn với học sinh trung học được nghỉ lễ, trong mắt toàn là khuôn mặt của những người trẻ tuổi.

Biểu cảm của Lâm Kiêu rất nghiêm trọng, Trần Mộc Dương chống nạnh đi theo sau: “Mịa nó, như vậy làm sao mà tìm đây? Báo cảnh sát đi?”

Yết hầu Lâm kiêu khẽ chuyển động một chút.

Giang Dương hỏi một câu: “Nếu chưa vượt quá 24 giờ có thể báo mất tích được không?”

Trần Mộc Dương lắc lắc đầu: “Nhưng em ấy vẫn được tính là trẻ vị thành niên mà?”

Giang Dương nói: “Em ấy đã đủ 16 tuổi rồi.”

Hai người tôi một câu cậu một câu, Lâm Kiêu đều không nghe vào tai, chỉ cảm thấy đầu ong ong.

Không biết là vì sao, anh nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên Kinh Trập đến nhà mình. Hôm đó trời tối, máy bay hạ cánh muộn hơn một chút, dì Tôn dặn dò anh từ sớm: “Ông chủ sắp về rồi, cậu Lâm Kiêu đi chuẩn bị một chút đi!”

Chuẩn bị cái gì? Tại sao lại phải đợi ông ấy về?

Điện thoại nhiều lần vang lên tiếng thông báo “ting ting ting”, đây là tin nhắn ông bố đang làm công tác dự phòng, từng dòng tin nhắn đều là những lời nói đạo lý.

Anh liếc mắt nhìn một cái, lại làm như không thấy, bực bội thật sự.

Lúc xe đi vào, anh mới nghiêng ngả chậm chạp đi xuống lầu. Lâm Chính Trạch từ xa đã nhìn anh bằng ánh mắt cảnh cáo, nhắc nhở anh không được làm loạn.

Sau đó, di động vang lên, ông ấy vội vàng giới thiệu: “Đây là con trai chú.”

Sau đó chỉ về phía anh: “Qua đây giúp một tay.”

Ông ấy đi qua một bên nghe điện thoại, A Long bước xuống xe rồi vòng ra phía sau mở cốp xe, anh tài xế mỉm cười khích lệ Kinh Trập: “Bà chủ không có ở nhà, dặn em cứ xem đây là nhà của mình, em đừng khách sáo nhé.”

Có lẽ do cách nói chuyện của A Long rất thân thiết nên Kinh Trập cũng cười theo.

Đôi mắt của cô sáng lên lấp lánh nhờ những ngọn đèn trong sân chiếu sáng.

Lúc đó cô đứng cạnh chiếc xe, trước khi anh đi, cô cứ đứng đó không động đậy, ánh mắt vẫn luôn nhìn về Lâm Chính Trạch. Ánh mắt đó cũng giống như những lần cô nhìn anh khi gặp chuyện gì đó không biết phải làm sao, là một loại phản ứng theo bản năng nếu cảm thấy không an toàn.

Thật ra anh không hề ghét cô, chỉ ghét khi không trong nhà đột nhiên nhiều thêm một người, cũng ghét cách làm việc chuyên quyền độc đoán của bố mình.

Thế là mặt sưng mày xỉa với cô, nhưng cho dù là như vậy, anh cũng không thể tìm ra bất kỳ tật xấu nào của cô.

Và Lâm Kiêu trong thời khắc này, ôm lòng tự trách và áy náy lên đến 200%.

Đáng ra anh phải hỏi cô vì sao lại khóc.

Hoặc là… mọi người cùng nhau đi về.

Kinh Trập cảm thấy bản thân mình vẫn còn mơ màng chưa tỉnh, cô thấy có người cầm một cuốn sách, mặt sau của cuốn sách in ba chữ “Thẩm X Tây”, cái chữ ở giữa nhìn không rõ, nhưng chắc hẳn là “Thẩm Hàn Tây”.

Mẹ của cô tên Thẩm Hàn Tây.

Vốn dĩ tên khai sinh trên hộ khẩu là Tiểu Thất, Thẩm Tiểu Thất. Lúc mẹ đỗ đại học, bà mang mẹ đi đổi lại tên, cái tên này là do mẹ tự đặt.

Cho nên tên trên hộ khẩu bây giờ là Thẩm Hàn Tây, tên từng dùng là: Thẩm Tiểu Thất.

Bà của cô tên Thẩm Cửu, không phải vì bà là người con thứ chín, mà bởi vì bà được sinh ra vào một ngày đầu tháng Chín, còn ngày mà mẹ sinh ra là ngày mùng Năm tháng Bảy.

Lúc Kinh Trập còn nhỏ, cô hỏi mẹ tại sao không đặt tên cô là Thẩm Thập Tam? Cô sinh ngày Mười Ba tháng Bốn kia mà?

Mẹ cười nói với cô rằng: “Làm gì có nhiều ‘tại sao’ như thế, sao con lại có nhiều ‘tại sao’ vậy hả? Dấu chấm hỏi nhỏ?”

Có rất nhiều việc không bao giờ có đáp án.

Kinh Trập giống như bị mê hoặc vậy, bước lên phía trước hai bước, muốn gọi người ấy lại, mượn cuốn sách kia xem thử một chút.

Cô chạy theo phía sau, nhưng xe cộ trước cổng trường đi lại phức tạp, cho dù cô chạy rất nhanh nhưng vẫn không đuổi kịp.

Cô đứng ở khúc cua ngây người ra một hồi lâu, cuối cùng cũng cảm thấy bản thân mình dường như đã tỉnh lại. Cô xoa xoa khuôn mặt mình, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, mùa thu ở Lâm Nam, bầu trời kia rộng lớn bao la quá, gió thổi qua làn da, mang theo cái lạnh rùng mình ngấm vào da thịt.

Đây không phải là núi Lạc Âm, đây không phải là ngôi làng nhỏ ấy, cũng không có người nào tên Thẩm Hàn Tây cả.

Hơn nữa người tên Thẩm Hàn Tây kia đã chết cách đây mười năm rồi.

Kinh Trập thở dài một hơi, xoay người đi về.

Muốn gọi một cuộc điện thoại cho A Long, nhưng lúc sờ túi quần, điện thoại không thấy đâu nữa.

Cô không biết biết phải làm sao nữa, đành tìm từ trên xuống dưới một lượt nhưng vẫn không thấy đâu. Thế nên cô bắt đầu men theo con đường này đi một cách vô định, cho dù cô biết khả năng cao là điện thoại bị trộm rồi, nhưng trong lòng vẫn ôm vài phần hy vọng: Biết đâu chỉ rơi ở đâu đó trên đường thì sao?

Cô lại đi thêm một đoạn nữa, ngược dòng người qua lại, nhưng cô vẫn nhớ được đường, cảm giác về không gian và phương hướng của cô rất tốt, lúc ở trong rừng sâu cũng không bị lạc. Đến Lâm Nam có nhiều điều vẫn chưa quen, là do tâm lý của cô chưa kịp thích ứng. Rời xa tuyến đường cố định, cô mới phát hiện hóa ra mình đã rất quen thuộc nơi này.

Chỉ không ngờ rằng có người đến choàng qua cổ cô, người đó là một cô gái bằng tuổi hoặc lớn hơn cô một chút, cô gái kia mặc một chiếc quần jean bình thường và một chiếc áo thun dài được đóng thùng, lộ ra phần hông hơi rộng. Băng đô buộc mái tóc được nhuộm màu vàng kim, ngũ quan tinh tế nhỏ xinh. Cô gái này cao hơn Kinh Trập một chút. Lúc choàng qua cổ Kinh Trập, cô ấy cúi đầu xuống nói với cô rằng: “Lâm Kiêu kêu tớ đến tìm cậu.”

Vốn dĩ Kinh Trập đang đấu tranh tư tưởng, nhưng nghe đến cái tên Lâm Kiêu khiến cô bình tĩnh trở lại. Cô ngẩng đầu lên “ừm” một tiếng.

Bên cạnh cô gái kia còn có thêm hai cô gái khác nữa, bọn họ đều đang cúi đầu chơi điện thoại.

Cô gái kia mỉm cười dịu dàng, thoáng buông Kinh Trập ra một chút: “Thật ngại quá, do tớ thấy cậu quá đáng yêu.”

Kinh Trập vẫn cứ nhìn cô gái kia, không nói năng gì.

Trong lòng cô rối bời, rối đến mức không tìm ra manh mối.

Trên đường người qua kẻ lại, Kinh Trập không thấy sợ hãi, chỉ cảm thấy có một chút kỳ lạ, cô vẫn nhìn chằm chằm vào đối phương. Vừa nãy cô mới tạm biệt Lâm Kiêu, anh ấy còn nhận lấy con thỏ của cô, nhìn có vẻ rất thích thú, sau đó anh ấy đi chơi bóng rổ.

“Qua bên kia đi! Tớ mời cậu uống nước chanh nha.” Cô gái kia chỉ vào một quán trà sữa ở bên đường.

Kinh Trập lắc lắc đầu.

Mấy người họ giằng co ít nhất được mười phút rồi.

Dường như cô gái kia có chút đau đầu với tâm lý phòng ngự của cô, đành xuống nước: “Thế này đi, tớ đang khát nước và rất mệt rồi, cậu đi uống với tớ một cốc nước, tớ muốn nói một vài chuyện với cậu có được không?Cô gái kia nhìn Kinh Trập, “Tớ không cần giới thiệu bản thân làm gì, tớ chỉ giúp Lâm Kiêu nói với cậu vài câu mà thôi. Dù gì cậu cũng là con gái, có một số chuyện cậu ấy không tiện nói thẳng ra.”

Cuối cùng Kinh Trập cũng chịu gật đầu.

Không biết vì sao, chỉ cần nhìn thấy đường cái lại cảm thấy con đường này thật lạ lẫm.

“Giúp tớ gọi một cuộc điện thoại.” Cô nói với đối phương, cô gái kia gật đầu đồng ý, muốn lấy điện thoại từ cô gái bên cạnh, cô gái kia ngẩng đầu nhìn Kinh Trập một chút: “Đợi một chút, đang đánh hạng, năm phút nữa đi.”

Cô gái kia nhìn về phía cô, nói một tiếng xin lỗi: “Không sao, tớ chỉ nói với cậu vài câu thôi, một lúc là xong rồi.”

Kinh Trập vừa gấp gáp vừa có chút do dự, nhưng cô gái kia giữ cô lại: “Giữa thanh thiên bạch nhật, tớ có thể làm gì được cậu kia chứ?”

Cô gái kia nói gì cô cũng không chú ý nghe kỹ, chỉ biết đại khái là Lâm Kiêu rất ghét Kinh Trập, nhưng bởi vì ba mẹ nên anh mới nhân nhượng với cô, thật ra anh ấy cảm thấy cô rất phiền phức.

“Sau này cậu đừng làm phiền cậu ấy nữa! Gia đình cậu ấy chịu thu nhận và giúp đỡ cậu đã là tốt lắm rồi, cậu không nên tiêu hao sức nhẫn nại của cậu ấy, điều đó khiến cho cậu ấy càng ghét cậu hơn, cậu nên biết chừng mực một chút, hiểu không?”

Đầu của Kinh Trập ong ong, nhìn cô gái vẫn còn cúi đầu chơi game, sau đó hỏi một câu: “Tớ có thể mượn điện thoại của cậu được chưa?” Cô nhấn mạnh chữ “cậu” trong câu.

Cô gái kia ngây người ra một lúc, sau đó lấy điện thoại từ trong túi xách ra, mở pass rồi đưa cho cô.

Kinh Trập mở giao diện gọi điện thoại ra, nhập vào một dãy số, im lặng hai giây, đưa giao diện của điện thoại về phía cô gái kia, ánh mắt nhìn thẳng vào đối phương: “Cậu không có số điện thoại của Lâm Kiêu.”

Cho nên hai người thật sự là bạn bè sao?

Cô gái kia mím môi: “Bây giờ ai lại đi gọi điện thoại nữa, có quê mùa quá không vậy?” Cô ta muốn lấy lại điện thoại.

Kinh Trập di chuyển bàn tay của mình: “Vậy cậu gọi điện thoại cho anh ấy đi, tớ muốn đích thân anh ấy nói ra.”

“Cậu ấy tổn thương cậu một cách không kiêng dè, cậu cần gì phải như thế?”

Kinh Trập lắc lắc đầu: “Lòng tự trọng của tớ không cao đến vậy, tớ muốn đối mặt với anh ấy để trao đổi về vấn đề này.”

Đột nhiên cô ta quay đầu liếc mắt nhìn hai cô gái bên cạnh, cô gái ngoài rìa đột ngột đứng dậy kéo cô gái tóc vàng kia: “Đi thôi, tớ đã nói với cậu đừng liên quan đến việc này rồi, cậu ra sức giúp đỡ cô ta mà cô ta còn không biết tốt xấu, cậu xem cô ta dở thái độ gì đi? Thảo nào Lâm Kiêu ghét cô ta đến thế!”

Cô gái tóc vàng lấy lại điện thoại, nói một câu: “Được rồi, tớ cùng lười quan tâm đến chuyện này, cậu muốn nghe Lâm Kiêu nói thì quay về hỏi cậu ấy đi.”

Ba người kia xoay người rời đi.

Con ngươi của Kinh Trập từ từ chuyển động một chút, sau đó thở dài một hơi.

Có lẽ là giấc mơ kia quá buồn, đến lúc này ý thức của cô vẫn còn chút mơ hồ. Cô không rõ bản thân tại sao lại đi cùng bọ họ qua đây, cô ra sức xoa mặt mình, cúi đầu tìm kiếm trong cặp sách thêm lần nữa.

Rõ ràng ban nãy còn nằm ở túi bên của ba lô.

Cửa kính bị đẩy ra một cách đột ngột, chuông gió vang lên dồn dập, nhân viên phục vụ nói: “Xin chào quý khách.”

“Xin lỗi, tôi chỉ đến để tìm người.”

Kinh Trập nghe thấy thế liền ngẩng đầu lên, Lâm Kiêu mang bộ mặt u ám bước vào bên trong quán.

Năm phút trước, Lâm Kiêu nhận được thông tin có người nói hình như đã nhìn thấy cô đi trên đường Hoài Minh, còn có người đi cùng cô, là một cô gái, mặc một chiếc quần jean và một chiếc áo thun dài màu hồng tím, tóc nhuộm màu vàng kim.

Ở trường cấp ba rất ít người được nhuộm tóc, có một số bạn học từ khi sinh ra tóc đã nhạt màu, những học sinh ấy đều phải gọi cho phụ huynh để xác nhận.

Người bên ngoài trường.

Kinh Trập đến Nam Lâm đã lâu như vậy, không có họ hàng thân thích, quen biết rất ít người. Phút chốc trong đầu Lâm Kiêu hiện lên rất nhiều thuyết âm mưu, ví dụ như bị lừa, bị bắt đem đi bán…

Chắc là do cô ấy lớn lên ở vùng núi, từ trước đến nay không có quá nhiều các mối quan hệ phức tạp, thật ra cũng không tiếp xúc với nhiều người, cho nên cô ấy rất đơn thuần, nói không chừng bị người ta lừa thật rồi.

Anh chạy vội lại đây, nhìn thấy cô đang yên ổn ngồi một chỗ, nhưng sắc mặt có vẻ rất kém.

Thật bực mình, không thể nói rõ tại sao lại bực mình, chỉ cảm thấy lồng ngực bị một ngọn lửa lớn thiêu đốt, rất muốn tóm lấy cô rồi hung hăng mắng cho một trận. Nhưng lúc nhìn thấy khuôn mặt ấy, anh lại không nỡ mắng cô, hơn nữa sắc mặt của cô càng lúc càng kém đi.

Kinh Trập nhìn anh ngạc nhiên một hồi lâu, câu đầu tiên cô nói là: “Anh, điện thoại của em bị mất rồi.”

Cô chớp mắt một chút, đột nhiên nước mắt tuôn rơi, đến Nam Lâm lâu như vậy rồi, cho dù ngày hôm ấy có phát sốt đến bốn mươi độ cô cũng không khóc. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy khóc.

Chỉ vì làm mất điện thoại.

Chỉ muốn mắng cô một câu bất cẩn. Nhưng lại cảm thấy có thể cô đang tự trách vì làm mất đồ vật quan trọng, cô vẫn luôn là một người cần kiệm, hoặc là… do cô quá nghèo. Thế là lời nói ra liền biến thành: “Mất cũng mất rồi, chỉ là một cái điện thoại cũ thôi mà, tôi tưởng mẹ đã mua cho em cái mới rồi.”

Trần Mộc Dương và Giang Dương chạy chậm đằng sau, hai người lần đầu tiên thấy thiếu gia chạy nhanh như vậy, cho dù tiết thể dục có bài chạy tám trăm mét cũng chưa thấy anh gắng sức chạy thế này.

Lúc này Trần Mộc Dương tiến vào, nói: “Nhưng mà, mất thì mất, cậu chạy đến đây làm gì? Tài xế và… tìm cậu đến điên luôn rồi, sắp báo cảnh sát đến nơi.”

Kinh Trập nghe đến báo cảnh sát đột nhiên đứng bật dậy: “Em không sao… Chỉ là vừa rồi có một bạn nữ kia nói với em rằng cô ấy là bạn của anh, có vài lời muốn nói thay anh, nên em…”

Lâm Kiêu nhíu mày: “Em quen cô ta không? Cô ta nói cái gì em cũng nghe sao? Em là học sinh tiểu học à? Nếu có chuyện gì sao tôi không nói thẳng với em mà phải tìm người nói thay tôi làm gì?”

Kinh Trập muốn giải thích, nhưng chuyện này quả thật rất ngu ngốc, có thể do lúc đó đầu óc của cô không được tỉnh táo, cô mở miệng thở dốc, nhưng cuối cùng chỉ có thể nói một câu: “Em xin lỗi…”

Đầu cô choáng váng, hoặc có thể trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy Lâm Kiêu có thể… Rất ghét cô, cho nên cô mới muốn nghe thử.

Trần Mộc Dương vỗ vỗ vai Lâm Kiêu: “Đủ rồi thiếu gia à, em ấy cũng đâu phải cố ý, không sao là tốt rồi. Nhưng cô gái kia là ai? Cô ta muốn làm gì vậy?”

Bên cạnh trường học mà dám công khai làm như vậy.

Giang Dương không đi vào, cậu ta đứng ở ngoài cửa gọi điện cho A Long và chú Lâm, lúc này cậu ta đẩy cửa đi vào, nói: “Vốn dĩ ba mẹ cậu muốn qua đây, nhưng nghe nói không có việc gì nên đã về nhà trước. Xe của A Long còn đang dừng ở cổng phía Nam, tôi kêu anh ấy đến cổng phía Tây rồi, đồ đạc vẫn còn nằm bên sân thể dục trường đại học Y. Bên này gần, chút nữa chúng ta đi vòng qua rồi về là được.”

Lâm Kiêu “Ừm” một tiếng, sau đó nâng cằm Kinh Trập lên: “Không có lần sau, về nhà thôi!”

Bốn người cùng nhau đi ra cửa, người đi trên đường đã bắt đầu thưa thớt.

Dường như chỉ trong nháy mắt trời đã tối sầm, gió phả vào mặt càng lạnh hơn.

Lâm Kiêu đi phía trước, cúi đầu nhìn điện thoại, nghe Trần Mộc Dương đang gặng hỏi Kinh Trập rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Kinh Trập bỏ qua chi tiết nhìn thấy một người đang cầm cuốn sách có in tên mẹ cô, chỉ nói là mình muốn đi qua bên này mua văn phòng phẩm, lúc muốn quay về gặp A Long thì phát hiện điện thoại đã mất. Sau đó là đụng mặt cô gái tóc vàng kia.

Trần Mộc Dương đột nhiên chửi thề một câu: “Đầu óc người này có bệnh sao?” Không cần nói cũng biết, cô ta không phải là bạn của thiếu gia. Lâm Kiệt có một đống tật xấu, nhưng không đến mức phải đi giao lưu với loại bạn bè không đẳng cấp này, càng không thể nhờ người khác thay mình nói những lời như vậy.

Giang Dương cũng chọc Lâm Kiêu: “Gần đây cậu gây thù hằn với ai vậy?”

Lâm Kiêu nhếch khóe môi, nói một cách không có cảm xúc: “Đâu cần gây thù oán với ai, chỉ dựa vào khuôn mặt này cũng đủ khiến người ta oán hận rồi.”

Đến lúc này vẫn không quên tự luyến, Trần Mộc Dương bĩu môi: “Nhưng người xui xẻo nhất vẫn là Kinh Trập, chuyện này cậu là người chịu trách nhiệm.”

Lâm Kiêu hừ một tiếng vô nghĩa, cúi đầu nghịch điện thoại di động.

Điện thoại của Trần Mộc Dương lại vang lên, mở ra rồi nhìn tư thế oai hùng của thiếu gia.

Song Mộc Lâm: [Lì xì]

Song Mộc Lâm: [Lì xì]x10

Song Mộc Lâm: Tớ tìm thấy cậu ấy rồi.

Song Mộc Lâm: Cảm ơn mọi người.

Song Mộc Lâm: Nhưng tôi xin nhắc nhở những người khác không nên có ý nghĩ quá phận, nếu không đừng trách tôi ra tay. Là người nào thì người đó tự biết rõ, ngồi đúng vị trí của mình đi.

Khi Hình Mạn nhận được điện thoại của A Long là lúc bà đang ngồi trong cửa tiệm cùng với Tưởng Khiết, hai người uống chung một bình cà phê. Nhân viên pha chế cà phê hỏi hai người hạt cà phê mới ra sao, dì ấy bĩu môi: “Chua!”

Tưởng Khiết thử một ngụm, cũng lắc đầu.

Nhân viên pha chế có chút chán nản đưa tay ra mời, ý là: “Làm ông chủ khó quá.”

Nhưng dì ấy cũng không nói gì, chỉ cười rồi nói: “Để tôi chọn lại loại khác.”

May sao tiền lương và đãi ngộ tốt.

Một người quản lý khác đem tới một cái thư mục, liệt kê ra hai phương án, trong đó có một phương án là dựng một cái kệ trưng bày lớn, để lên kệ những cuốn sách đã qua tuyển chọn. Hình Mạn nhìn qua danh mục sách, đa số đều là những cái tên chưa bao giờ nghe qua, nên cũng không thể đưa ra ý kiến gì. Thế nên đưa qua cho Tưởng Khiết xem, bà ấy đảo mắt qua một lượt: “Cứ làm như vậy đi, thêm một cái giá đựng tạp chí nữa.”

Quản lý cúi người: “Vâng, bà chủ.”

Hai người ngồi đối diện nhau, công việc làm ăn vẫn ổn, nhưng lợi nhuận gần như ngang bằng tiền vốn, chiếu theo tình hình này, cho dù có đóng cửa tiệm cũng không thể lấy lại vốn. Mặc dù không có tiến triển gì, nhưng hai người không hề gấp gáp, phiền não trong chốc lát rồi bắt đầu thảo luận tối nay đi đâu chơi.

Dì ấy oán thán một câu: “Nếu cuộc sống không có những việc cần phải lao tâm khổ trí thế này thì tốt rồi.”

Sau đó thì nhận được điện thoại của A Long, khi nghe tin Kinh Trập không thấy đâu nữa, trong phút chốc dì ấy cảm thấy rất vớ vẩn, con bé lớn như vậy, sao có thể không thấy đâu nữa?

Giây sau lại hoảng sợ, con bé lớn như vậy, nếu mất tích thì phải làm sao đây?

Dì ấy không tâm đắc mấy với chuyện nuôi dưỡng trẻ con. Lúc Lâm Kiêu còn nhỏ, dì cũng không quản thúc gì nhiều, ngược lại là Lâm Chính Trạch rất chú ý. Khi con lớn hơn một chút, thậm chí dì ấy còn giao hết cho bà ngoại, mẹ ruột của dì cũng hay cằn nhằn về dì, nhưng khi đối xử với cháu ngoại lại khoan dung và hiền lành hơn rất nhiều.

Lâm Kiêu ở bên nhà ngoại một thời gian dài, mỗi Chủ Nhật hàng tuần dì ấy và Lâm Chính Trạch sẽ đến thăm Lâm Kiêu.

Cái ngày đưa Kinh Trập về đây, vào buổi tối hôm đó, lúc ở trong phòng, Lâm Chính Trạch đưa cho dì ấy một chiếc khăn tay màu xanh sọc caro. Trong đó gói rất nhiều đồ, có một cái thẻ ngân hàng, một cuốn sổ tiết kiệm, hai thứ đều đã cũ rồi, và thêm một số tiền mặt nữa.

Dì ấy có chút không hiểu hỏi: “Cái này là gì vậy?”

Trong thẻ ngân hàng kia không biết có bao nhiêu tiền, trong sổ tiết kiệm có năm vạn, xấp tiền mặt được xếp gọn gàng kia, ước chừng khoảng hai nghìn tệ.

Vẻ mặt Lâm Chính Trạch có chút thổn thức, nói: “Đây là của bà cô bé đưa cho anh.”

Dì ấy “hả——” một tiếng thật dài, “Vậy mà anh cũng lấy sao?”

Đối với Hình Mạn mà nói, chút tiền này nhìn còn không đã mắt, tuy rằng dì ấy cũng có phê bình kín đáo Lâm Chính Trạch về việc chú ấy mang một cô bé về nhà nuôi. Nhưng về phần dì ấy thì dì ấy nghĩ nếu muốn nuôi một đứa trẻ thì thật sự không cần phải lấy tiền của một bà lão ở nông thôn, làm người tốt thì phải làm cho đến cùng!

Lâm Chính Trạch đột nhiên nghiêm túc nhìn dì ấy, nói: “Em không được nghĩ như vậy, đây là thành ý của cụ bà, bà ấy thật sự cùng đường lắm mới gửi cháu mình cho người khác nuôi dưỡng.”

“Bà cụ cho đi tất cả, chỉ mong rằng con bé có thể cảm nhận được sự yêu thương của bà cụ, đây cũng như một lời nhờ vả mong anh thay bà cụ chăm sóc cho con bé thật tốt.”

Lúc ấy Hình Mạn chỉ bĩu môi, cho rằng đó là lòng tự trọng khó hiểu của những người nghèo.

Lúc này dì ấy có chút hoảng loạn, nhìn Tưởng Khiết nói: “Có nên báo cảnh sát không?”

Tưởng Khiến cũng ngây người ra, một lúc lâu sau mới khôi phục tinh thần, đưa ra quyết định: “Bà đi đến đó một chuyến đi!” Nói xong còn than thở một câu: “Lỡ như xảy ra chuyện gì thì bà làm sao ăn nói với người nhà bên đấy?”

Đúng vậy, làm sao ăn nói với người ta đây.

Chăm sóc một đứa trẻ, đâu phải đơn giản chỉ là vấn đề cho nó cái ăn cái mặc.

Lâm Chính Trạch toát mồ hôi lạnh. Tinh thần trách nhiệm của chú ấy cao hơn nhiều so với dì Hình Mạn, là chú ấy tự tìm đến cửa nhà người ta, một tay chú ấy đón Kinh Trập về, cũng chính miệng chú nói với bà cụ rằng: “Bà yên tâm đi.”

Chú ấy còn đang họp, một hội nghị vô cùng quan trọng, chú không hề do dự mà gián đoạn cuộc họp.

Trên đường đi chú ấy không ngừng nới lỏng cà vạt, cảm giác thở không nổi, liên tục gọi điện thoại, trong đầu nghĩ ra đủ cách để giải quyết các loại tình huống.

Bởi vì một câu nói ấp úng kia của A Long: “Có khi nào do dạo gần đây hai ông bà hay giận dỗi nhau không? Mấy ngày này cảm xúc của cô bé không được tốt cho lắm…”

Cho dù đã chuẩn bị tâm lý cho mọi việc, nhưng chú ấy đã quá xem nhẹ việc thay thế người khác chăm sóc một đứa trẻ rồi.

Thậm chí lại một lần nữa chú cảm nhận được mình là một người bố thất trách, chú ấy vẫn không hiểu tại sao Lâm Kiêu luôn bất mãn, cho đến khi nhớ lại trước đây Lâm Kiêu có nói với chú ấy một câu rằng: “Cái gì bố cũng ôm hết lên người mình, bố có thời gian chăm sóc con không? Đừng đợi đến lúc ai cũng chăm sóc không nổi rồi vứt hết cho con.”

Lúc về đến nhà, Hình Mạn đã có mặt ở đó rồi, chú ấy nhìn thoáng qua sắc mặt trầm trọng của vợ mình, sợ rằng cả hai lại cãi nhau tiếp. Chú ấy cũng không hề mong muốn Kinh Trập mới chuyển đến đã phải sợ cái nhà này chỉ vì hai người bọn họ hay cãi nhau, chú nói: “Những năm gần đây anh biết em cũng rất mệt mỏi, anh cũng muốn thay em xả giận. Nhưng tính cách của anh không phải như thế, không thể làm ra những chuyện quá khích được. Anh chỉ nghĩ rằng, dù sao đó cũng là em trai của em, lần nào em cũng nói là em không thèm để ý
đến bọn họ, những làm mặt lạnh như vậy mãi cũng khó chịu lắm chứ. Những năm này em không thể tạo mối quan hệ tốt đẹp trong gia đình, một phần lỗi cũng do anh, anh vẫn luôn tự trách bản thân mình.”

Sao dì ấy lại không hiểu được chứ, dì ấy vẫn luôn biết chồng mình là một người dễ mềm lòng, chỉ là…

Dì ấy nói: “Em cũng không nên nổi giận với anh.”

Dì ấy còn cảm thấy tự trách hơn Lâm Chính Trạch, vẫn luôn nghĩ rằng gia đình của mình đã mang đến quá nhiều sự phiến diện và tổn thương cho Lâm Chính Trạch. Thật ra dì ấy không giận hờn gì, chỉ là tự giận chính mình thôi.

Lúc Kinh Trập về đến nhà, cô rất sợ, sợ bị quở trách, sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của dì Hình Mạn và chú Lâm.

Nhưng lúc về nhà thay giày ra, chú Lâm chỉ hỏi một câu: “Cháu không bị dọa sợ chứ?”

Kinh Trập lắc đầu, dì Hình Mạn cũng đến ôm cô vào lòng: “Đứa trẻ đáng thương.”

Cô còn ngửi thấy mùi hương nước hoa hồng nhàn nhạt tỏa ra từ người dì ấy.

Dì Hình Mạn đánh Lâm Kiêu một cái: “Nghe nói là do con?”

Lâm Chính Trạch cũng nhíu mày: “Không biết mỗi ngày ở trường học con làm cái gì nữa!”

Lâm Kiêu nghiêng đầu, trong lòng nghĩ chắc hai người này đã làm hòa rồi.

Anh đưa tay ra: “Sau này con sẽ không rời khỏi em ấy dù chỉ một bước, được chưa? Con cũng không biết đó là ai, nếu để con biết được là ai, nhất định con sẽ đánh cho nó răng rơi đầy đất!”

Kinh Trập không thể trơ mắt đứng nhìn, ra mặt giải thích giúp Lâm Kiêu vài câu: “Lỗi không phải do anh Lâm Kiêu, lỗi là do cháu lơ là, anh ấy ở trường biểu hiện rất rốt, không gây sự với ai.”

Đó là lời thật lòng, thành tích học tập của Lâm Kiêu chỉ ở mức bình thường, nhưng rất ít khi vi phạm kỷ luật.

Lúc Lâm Chính Trạch nhìn về phía Kinh Trập, ánh mắt trở nên dịu dàng: “Đợi ngày mai dì sẽ mang cháu đi mua một chiếc điện thoại mới, điện thoại mất cũng mất rồi, may là cháu không xảy ra chuyện gì. Đợi khi nào đi học lại chú sẽ bàn bạc với nhà trường của cháu về vấn đề này, xem xem có nên báo cảnh sát hay không. Cháu đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm.”

Kinh Trập gật gật đầu.

Dì Hình Mạn đá Lâm Kiêu một cái: “Con cũng đi rửa tay đi!”

Lâm Kiêu bĩu môi: “Con được nhặt về nuôi thôi đúng không?”

Dì Hình Mạn lại đập anh thêm hai cái.

Hai người cùng nhau đi lên lầu.

Kinh Trập quay đầu, có chút nghi ngờ hỏi hai người: “Chú và dì làm hoà rồi sao ạ?” Hình như hai người như không còn giận dỗi nữa.

Lâm Kiêu nghiêng đầu nói: “Đã nói với em rồi, hai người họ là như vậy đó!”

Kinh Trập “Ồ” một tiếng, lại nói: “Cảm ơn anh.”

Lâm Kiêu chép miệng một cái, con gái đều đa sầu đa cảm.-

Ngày đầu tiên nghỉ lễ, chú Lâm và dì Hình Mạn đều ở nhà, Kinh Trập không đi tưới hoa, ngày hôm qua còn buồn rầu muốn chết, mà hôm nay đã vui vẻ trở lại. Cô cảm thấy hơi có lỗi, chắc là vì thay đổi môi trường sống khiến cô trở nên mẫn cảm hơn. Cô không nên suy nghĩ nhiều quá, không thể gây thêm phiền não cho hai cô chú.

Hôm nay chú Lâm đang tưới nước cho hoa, mấy hổm rày trời lạnh, rất nhiều hoa đã tàn, chỉ có hoa nhài là nở nhiều nhất. Hoa nhài thích ẩm ướt, cách một ngày phải tưới nước một lần.

Một vài khóm hoa hồng tường vi cũng đã nở rộ.

Dì Hình Mạn thích bám dính lấy chú Lâm, dì ấy cầm một cây kéo, cắt tỉa cây hoa hồng một chút. Dì ấy chưa từng làm công việc này, bị gai hoa đâm vào tay, còn bị kéo suýt đâm vào mặt, kêu rên vài câu. Chú Lâm đứng ở một bên lắc đầu thở dài, để cho dì làm không an tâm nên giao cho người khác làm thay, còn nói nếu cho dì về nông thôn, chắc sẽ đói chết mất.

Dì Hình Mạn cãi lại: “Sao lại muốn em về nông thôn? Em không biết làm vì em không cần làm, được chưa? Cái gì anh cũng biết hết, anh thông minh nhất!”

Chú Lâm ăn nói vụng về, không cãi lại dì nên đánh trống lảng: “Không nói với em nữa.”

Hai người lời qua tiếng lại một lúc lâu, Đoá Đoá nhảy tới nhảy lui trong hoa viên, chân dính đầy bùn đất, sau đó lại nhảy lên người chú Lâm. Cả người chú Lâm cũng bị Đoá Đoá làm cho dính bùn theo, dì Hình Mạn cười lên vui vẻ.

Kinh Trập đang giúp dì Tôn rửa trái cây, vừa rửa vừa nhìn ra phía ngoài sân, bất giác cũng cười theo.

Sáng sớm, làn gió ấm áp, trời có nắng nhẹ, quả là một ngày đẹp trời.

Lâm Kiêu mang theo khuôn mặt thiếu ngủ bước xuống lầu, cửa ban công vẫn chưa được đóng lại, Đoá Đoá nhìn thấy anh liền rất hăng hái, trong chốc lát bổ nhào qua đây. Trên nền nhà in toàn dấu chân bùn, Lâm Kiêu còn chưa kịp phản ứng đã bị Đoá Đoá dây cho một người toàn là bùn, anh chậm cạp cúi đầu xuống, sau đó tức giận mắng nó: “Lâm Đoá Đoá! Tao phải giết mày!”

Dì Hình Mạn bước vào tóm lấy chú chó, nhìn thằng con mình lấm lem bùn đất, cười đến nghiêng ngả.

Lâm Chính Trạch cũng cười theo, “Dù sao con cũng bẩn rồi, mang nó đi tắm rửa đi!”

Đoá Đoá có một cái phòng tắm nhỏ, Lâm Kiêu ghét bỏ xách chú chó ném vào trong đó, chỉ vào mũi của nó mà mắng: “Ngoan ngoãn chút đi.”

Lâm Kiêu không hề kiên nhẫn, Đoá Đoá lại ham chơi, anh ở trong phòng tắm la nó, nó lại ngửa mặt lên trời tru tréo, một người một chó vô cùng náo nhiệt.

Kinh Trập không thể nhìn được nữa, lau tay rồi đi đến mở cửa phòng tắm ra, nói: “Để em giúp anh một tay!”

Lâm Kiêu không chịu nổi con chó ngu ngốc này nữa rồi, lùi ra sau một bước, để cô tiến vào.

Kinh Trập đeo đôi găng tay cao su, rồi xoa xoa đầu Đoá Đoá, ghé vào tai nó nói: “Chị giúp em tắm rửa, em phải ngoan nha~”

Lâm Kiêu xuỳ một tiếng: “Nói cứ như nó hiểu được tiếng người vậy.”

Kinh Trập quay đầu lại, cười với Lâm Kiêu, nghiêm túc nói: “Được chứ.”

Nói xong, nó vậy mà lại ngoan ngoãn nằm xuống để cô tắm rửa cho nó. Kinh Trập thấy nó ngoan như vậy, cô tháo găng tay ra trực tiếp dùng tay không. Cô xoa một tay đầy bọt, sau đó bắt đầu tạo hình trên đầu của chú chó.

Lâm Kiêu không kiềm được mà đưa tay véo tai của nó: “Mày cũng biết nhìn người quá ha!” Từ trước đến nay cô vẫn luôn dạy chó như vậy, anh nhịn không được mà cong khoé môi.

Kinh Trập sợ anh chọc nó quá, nó bực lên lại ồn ào, “ôi” một tiếng, duỗi tay ra chắn lại, vậy nên tay anh nắm lấy tay cô.

Ướt át trơn trượt, một tay đầy bọt, còn có cảm giác ấm áp, mu bàn tay của cô mềm mại, lòng bàn tay lại hơi thô ráp. Cô thu tay lại, Lâm Kiêu cũng bỏ tay ra, thuận thế nắm một nhúm lông trên đầu Đoá Đoá, mắng một câu: “Con chó ngu ngốc.”

Dường như anh không hề để ý, Kinh Trập cũng làm như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ, thế nên đến lúc ngồi ăn cơm cô cũng không nói gì.

Hai vợ chồng ăn cơm xong đã đi rồi, trước khi đi còn nói buổi chiều sẽ đưa cô đi mua điện thoại mới. Ngày hôm qua, tài xế A Long gọi điện thoại cho bên chăm sóc khách hàng báo khoá sim, hôm nay đến lấy một thẻ sim mới.

Lâm Kiêu ở bên cạnh, thuận tiện nói một câu: “Để con đưa em ấy đi! Chị Mộc Tình muốn đến khu vui chơi, bọn con sẽ đi cùng nhau.” Nói xong dường như nhớ ra mình vẫn chưa thương lượng với Kinh Trập, “Có muốn đi không?”

Kinh Trập gật gật đầu.

Dì Hình Mạn nói: “Vậy cũng được.”

Lâm Kiêu xoè tay ra: “Đưa tiền.”

Kinh Trập lại bắt đầu xoa xoa hai tay với nhau.

Dì Hình Mạn nhéo tai Lâm Kiêu: “Chỉ biết tiêu tiền của bố mẹ!” Nhưng vẫn lấy ra một tấm thẻ màu đen: “Đưa em đi chơi, đừng có bắt nạt em, nghe chưa?”

Lâm Kiêu cạn lời: “Con cũng đâu phải là đầu gấu, con đối xử với em ấy không tốt sao? Rất hiếm có người anh nào tốt như con đó!”

Dì Hình Mạn một lời khó nói hết, trừng mắt nhìn anh: “Đừng có tự tâng bốc mình nữa, không biết ngượng là gì hả?” Con trai mà giống bố nó thì tốt biết bao, thông minh thận trọng, thế mà nó lại giống mẹ, thiệt là tạo nghiệp mà!

Lúc dì Hình mạn đi còn không quên xoa xoa đầu cô, cười với cô: “Dì đi làm nha~”

Dì ấy thật sự rất thích cô bé này.

*

“So với mẹ con bé thì con bé dễ mến hơn nhiều.” Tưởng Khiết nói.

Hai người đang ngồi trong tiệm, vì muốn cảm nhận góc nhìn của khách hàng một chút nên hai người chọn ngồi ở vị trí gần cửa sổ.

Hình Mạn nhìn Tưởng Khiết một cái, “Không phải gặp mặt rồi à? Sao lại có thành kiến với cô ấy quá vậy?”

Tưởng Khiết ngây người ra, cười cười: “Cũng không có gì, chỉ là ấn tượng không được tốt cho lắm.”

Hai người là bạn thân từ nhỏ, thời còn trẻ, tình cảm hai người khắng khít đến mức thậm chí còn có thể vì giúp bạn mà không tiếc cả mạng sống của mình. Hình Mạn là một người kiêu ngạo, nhưng cũng rất đơn thuần, Tưởng Khiết đối với vị “ân nhân” của Lâm Chính Trạch vẫn luôn canh cánh trong lòng. Không ít lần khuyên Hình Mạn đi gặp mặt xem thế nào.

Nhưng Hình Mạn không hề để tâm. Đến lúc kết hôn rồi, cuối cùng dì ấy cũng đưa ra quyết định đi gặp mặt vị ân nhân kia cùng với Lâm Chính Trạch, nhưng vì đang mang thai, thế nên lần đó Tưởng Khiết tìm đủ cớ để đi theo.

Một cái trấn nhỏ xa xôi, bọn họ thuê một căn nhà cổ bên cạnh một trường học để ở.

Cửa để mở, bước vào trong là một bức bình phong bằng đá, lúc ấy trời đã vào thu. Có một cô gái đang ngồi trên một chiếc ghế dựa nghe kịch, bên cạnh có một bé gái đang ngồi trên chiếc ghế gấp chơi với cô gái kia, có lẽ vì mệt rồi, cô bé nằm trên đùi cô gái ngủ ngon lành, âm thanh của chiếc radio không ngừng vang lên. Cô gái ấy quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Chính Trạch, nhận ra người bên cạnh không phải là vợ của Lâm Chính Trạch, nhíu mày nói: “A Trạch…”

Lâm Chính Trạch vội vàng giải thích: “Đây là bạn của vợ tôi, chỉ đến đây chơi, thuận tiện đến thăm cô. Chồng của cô ấy cũng đến đây, nhưng ở lại trên phố rồi.”

Lúc này cô gái mới gật đầu chào hỏi, gọi cô bé dậy, nói: “Con đi rót nước mời khách đi.”

Họ dùng nước lọc để pha trà, không lâu sau, sắp đến giờ phải đi học, cô gái đứng dậy chào tạm biệt, trên bàn đá rơi xuống một cuốn tài liệu giảng dạy Ngữ Văn lớp 3, Tưởng Khiết kêu lên: “Này, sách rớt rồi kìa.”

Cô gái kia không quay đầu lại, đáp lời: “Không dùng đến nữa.”

Kiêu căng, không tập trung, nhiệt tình nhưng lại như gần như xa.

Nghĩ kỹ lại cũng không có gì đủ để khiến người ta chán ghét, nhưng Tưởng Khiết lại cảm thấy không thích cô ấy.

Hình Mạn còn nhớ rõ bức ảnh của cô gái kia Trên tấm bia mộ, ôm mặt nói: “Nếu biết cô ấy qua đời sớm như vậy, dù có ra sao tớ cũng đi thăm cô ấy một lần.”

Chỉ là rất tò mò.

Tưởng Khiết hỏi một câu: “Rốt cuộc là làm gì vậy? Không phải đang học đại học sao?” Tại sao lại ở trong cái trấn nhỏ kia… làm cô giáo? Hình như là làm cô giáo thì phải.

Lúc trước bà ấy cũng có hỏi qua, nhưng Hình Mạn nói Lâm Chính Trạch cũng không biết.

Hình Mạn nhún vai: “Không biết nữa, tớ chỉ biết tình cảnh của cô ấy rất đáng thương”

Tưởng Khiết bắt đầu nhiều chuyện: “Sao lại đáng thương?”

Hình Mạn: “Sao tớ biết được! Cậu cũng biết ông chồng của tớ rồi đấy, là một người rất ngay thẳng, ngay cả người nhà cũng không nói, sẽ không tò mò về chuyện riêng tư của người khác.”

Trần Mộc Dương ngáp liên tục, một người phụ nữ đã lấy chồng như Trần Mộc Tình lại đòi bám theo một đám học sinh cấp ba như bọn họ để đi chơi cùng, thế là cậu ta cũng hiểu hôm nay sẽ không tốt đẹp gì.

Trước tiên, cả nhóm đi đến trung tâm thương mại, Kinh Trập chọn điện thoại rất nhanh, bởi vì Lâm Kiêu cầm chiếc điện thoại của mình, quay đầu nói với Kinh Trập: “Tôi thấy em cũng không biết chọn, hay là cứ lấy một cái điện thoại giống tôi nhưng khác màu thôi, được không?”

Kinh trập có hơi do dự, Lâm Kiêu đã đoán ra cô đang do dự cái gì, nói dối rằng: “Cái này dùng rất bền, lại còn rẻ đến mức dùng hai ngày là muốn đổi cái mới.”

Giá cả đi cùng với chất lượng, Kinh Trập coi trọng nhất vẫn là độ bền, thế nên liền gật đầu, chưa đầy mười phút đã mua xong một chiếc điện thoại.

Sau đó Trần Mộc tình lôi kéo cô đi mua sắm, nói muốn tặng cho cô bé xinh đẹp này một món quà.

Kinh Trập liên tục lắc đầu.

Trần Mộc Tình nghiêng đầu nói: “Đừng từ chối nha, sau này em phải đưa chị đến núi Lạc Âm chơi đó, cứ coi như đây là quà cảm ơn trước đi.”

Trần Mộc Dương cười chế nhạo, nói với Kinh Trập: “Chị ấy chỉ muốn đi mua sắm thôi, con người cuồng mua sắm, suốt ngày mua một đống đồ linh tinh rồi về vứt ở nhà.”

Trần Mộc Tình kề sát vào cổ cậu em mình, đè nén âm thanh uy hiếp cậu ta: “Chị thấy mày ba ngày rồi không ăn đòn nên ngứa da đúng không? Chuyện của phụ nữ mày thì hiểu cái gì! Ngay cả anh rể cũng không dám quản chị mày nữa kìa.”

Nói xong, cô ấy kéo theo Kinh Trập cùng đi mua sắm, từ tầng một lên đến tầng bảy, mua sắm đủ kiểu. Vốn dĩ Trần Mộc Dương còn định cảm thán với Lâm Kiêu và Giang Dương rằng con gái mua sắm thật đáng sợ!

Kết quả phát hiện, sức mua sắm của hai người bọn họ cũng không kém Trần Mộc Tình là bao. Đặc biệt là Lâm Kiêu, ỷ rằng có thẻ mới nên tiêu xài không kiêng nể gì.

Kinh Trập bị doạ cho ngây ngốc, rất nhiều lần cô có ý định bắt lấy cánh tay của Lâm Kiêu, dáng vẻ còn đau lòng hơn người tiêu tiền.

Lúc tài xế của hai nhà đem chiến lợi phẩm đi, Kinh Trập chỉ chọn một cái túi xách, vẫn là nhờ Lâm Kiêu chọn giúp. Một cái túi xách hình con thỏ có lông xù lên, vừa trẻ con lại vừa đáng yêu, so với gu thẩm mỹ thô ráp của một người đơn thuần như cô thì tốt hơn nhiều.

Lúc ra khỏi nhà Kinh Trập không mang theo túi xách, nên lúc này cô đeo luôn cái túi xách con thỏ, điện thoại thì bỏ vào trong túi, còn tay giữ chặt túi xách. Vừa mới mất điện thoại nên cô có chút thần hồn nát thần tính, Lâm Kiêu đau đầu xoa xoa giữa mày, nói với cô rằng: “Đừng có căng thẳng như vậy, lúc đông người em chỉ cần chú ý một chút là được rồi, đâu ra nhiều kẻ trộm vậy chứ!”

Kinh Trập gật gật đầu, nhưng vẫn thần hồn nát thần tính như cũ.

Bọn họ đi đến khu vui chơi, ở đây rất lớn, cũng rất nhiều trò chơi. Nhưng có lẽ vì hôm nay là ngày lễ, thời tiết lại tốt nên khu này đông kín người.

Trần Mộc tình muốn chơi trò chơi mạo hiểm, trò đầu tiên là trò tàu lượn siêu tốc.

Trần Mộc Dương là một người sợ độ cao, nhìn cũng không thèm nhìn một cái, dơ tay xung phong đứng một bên giữ túi xách.

Kinh Trập cũng đem túi xách để sang một bên, nhưng cô rất lo ngại cho cái điện thoại của mình, đi một bước liền ngoái đầu lại nhìn ba lần.

Thế nên Lâm Kiêu xoay đầu nói với Trần Mộc Dương: “Cậu lo trông chừng con thỏ cho kỹ, để mất là tớ đánh cậu đấy!”

Thiếu gia vốn dĩ đâu phải là một người biết chăm sóc người khác, thế nên Trần Mộc Dương không nghĩ đó là con thỏ của Kinh Trập, kéo kéo mặt dây chuyền trên túi con thỏ của thiếu gia, nói: “Đợi lát nữa tớ trông coi sẽ âm thầm trộm đi.”

Lâm Kiêu cũng không thèm giải thích, chỉ nói một câu: “Để xem tớ có đánh cậu ra bã hay không là được rồi.”

Kinh Trập nhìn cậu ta bằng ánh mắt mong chờ, cả khuôn mặt cũng là: Giúp tớ trông coi con thỏ nha.

Lâm Kiêu kéo Kinh Trập đến: “Nào, phiên dịch nhỏ, nói câu gì đó hung dữ lên xem nào.”

Phiên dịch nhỏ là biệt danh mà Trần Mộc Dương đặt cho cô, bởi vì mỗi lần Lâm Kiêu muốn nói gì đó nhưng không tìm được từ nào thích hợp để miêu tả thì lúc đó cô sẽ đứng ra giúp anh phiên dịch một cách chuẩn xác.

Thế nên Trần Mộc Dương gọi cô là phiên dịch chuyên dụng của thiếu gia.

Kinh Trập nghiêm túc nghĩ một lúc, sau đó chỉ chỉ về phía con thỏ, nói: “Thỏ chết!”

Rồi lại chỉ chỉ về phía Trần Mộc Dương: “Nấu thịt chó!”

Trần Tiểu Cẩu phải mất mười mấy giây mới phản ứng kịp, hung hăng “vãi” một tiếng, dơ ngón tay cái với Kinh Trập: “Cậu được lắm, rất lợi hại!”

Thiếu gia cười đến mức toàn thân phát run, muốn đưa tay xoa đầu Kinh Trập một chút, kết quả bởi vì Kinh Trập ngại ngùng nên đột ngột xoay người lại. Cô lùi một bước, anh tiến một bước.

Lúc Kinh Trập đánh vào ngực anh, tay của anh cũng thuận thế trượt xuống, tư thế này giống như hai người đang ôm nhau.

Giang Dương mua vé về, từ phía xa nhìn thấy cảnh này liền mắng một câu: “Vãi thật, thiếu gia, cậu thật là cầm thú!”

Lâm Kiêu cứng đờ thu tay về, Kinh Trập cũng lùi một bước, hai người xấu hổ nhìn nhau, mặt Kinh Trập đỏ lên. Lâm Kiêu nuốt ngụm nước bọt, hai người đang làm gì đây?

Sau đó nghe Kinh Trập nghiêng đầu: “Hắt xì!”

Cô quay đầu lại, nước mắt lưng tròng nhìn anh: “Trên người anh… trên người… thơm quá.”

“Hắt xì——”

Trần Mộc Dương và Giang Dương nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ, Lâm Kiêu hắc tuyến đầy đầu: “Tôi không xịt nước hoa.”

Giang Dương cũng thò đầu qua đây: “Tớ cũng muốn ngửi thử!”

Lâm Kiêu mắng một câu: “Cút!”

Ba người đang ồn ào, ai cũng không phát hiện ra Kinh Trập đã lẳng lặng đi ra phía sau lưng anh, thần không biết quỷ không hay ngửi lại lần nữa. Bởi vì cô cũng nghĩ rằng mũi của mình có vấn đề, nhưng thiếu gia là một người vô cùng nhạy cảm, chợt quay đầu lại.

Hai người lại xấu hổ bốn mắt nhìn nhau.

Mắt thấy Kinh Trập còn muốn hắt xì tiếp, đột nhiên Lâm Kiêu đưa tay để trước mũi cho cô ngửi thử: “Đừng có ăn vạ!”

Anh thật sự không xịt nước hoa.

Kinh Trập ngửi thử, quả thật là không có, nhưng…

“Hắt xì——”

“Đậu!” Dạo gần đây tần suất nói tục của thiếu gia cũng tăng lên.

Mất một lúc lâu Kinh Trập mới ngừng lại được, đi theo anh đến nơi bán vé: “Có thể là do… em hơi… mẫn cảm với anh.”

Lâm Kiêu gật gật đầu, tiếp tục với tay qua: “Đến đây, cắn một ngụm, xem xem có độc chết cậu không?”

Kinh Trập nhìn anh một lúc, sau đó định rút ra một tờ khăn giấy ướt để cho anh lau tay, quan sát nửa ngày, lại lắc lắc đầu: “Thôi bỏ đi! Không được lịch sự cho lắm.”

Cô tháo chiếc vòng bạc của mình ra, đưa đến bên tay anh: “Bạc đây, cho anh thử độc.”

Lâm Kiêu cảm thấy buồn bực, bị chọc tức rồi.

Trần Mộc Dương và Giang Dương ở phía sau ôm nhau cười: “Khỏi phải nói, thiếu gia mà đeo cái này còn tức giận hơn.”

Vòng bạc trơn nhẵn, không có bất kỳ hoa văn gì, nhưng ước chừng cái vòng tay này đã đeo rất lâu năm, vòng bạc đã bị oxi hoá, có chút cũ rồi. So với người luôn thời thượng và trau chuốt về ngoại hình như thiếu gia vô cùng tương phản.

Lâm Kiêu bĩu môi, đưa tay nhận lấy: “Tịch thu!”

Truyện convert hay : Nhất Kiếm Độc Tôn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện