Tín Đồ Ngày Xuân

Chương 16


trước sau

Kinh Trập ngồi ở bậc thang trên khán đài cạnh sân bóng, hai cái cặp sách đặt ở bên chân, sách mở ra đặt trên đầu gối. Mặt trời còn chưa lặn hẳn, phía cuối chân trời những tia nắng cuối cùng hắt lên đỏ sậm cộng với những đám mây màu cam trông giống như một bức tranh sơn dầu.

Đèn sân bóng đã được bật lên, nhưng vẫn bị ánh nắng chiều tà che bớt.

Kinh Trập hơi hơi khom eo, cúi đầu yên tĩnh làm bài tập.

Giống như trước kia cô ngồi xổm cạnh tảng đá lớn trước cửa để đọc sách, dù có đám mây trôi qua trước mặt, gió thổi xuyên qua tóc, lông mi dính hơi nước ẩm ướt cô cũng không thèm để ý.

Một khi đã làm việc gì đó cô vô cùng chuyên tâm.

Chiều tối, sân bóng rất đông vui náo nhiệt, có người đến để rèn luyện, cũng có người tới xem bạn mình chơi bóng.

Có người còn lớn tiếng kêu lên: “Lâm Kiêu thật đẹp trai!”

Lâm Kiêu rất ít khi đáp lại những lời này, cùng lắm anh chỉ phất tay ý bảo các cô ấy đừng có náo loạn. Anh rất không thích những người ở cạnh sân bóng kêu gào tên anh, dù là nam hay nữ kêu cũng không thích.

Kết thúc trận bóng, Lâm Kiêu uống một ngụm nước, một học sinh nam khối lớp Mười Một nhìn thấy Kinh Trập thì giật mình nói: “Ai dẫn theo bạn gái đến thế?”

Giang Dương vỗ cho đối phương một cái: “Đừng nói bừa! Là em gái thiếu gia nhà chúng ta đấy.”

“Ồ, gen nhà cậu tốt thật!”

Học sinh nam kia đột nhiên vỗ vỗ bả vai Lâm Kiêu, cười vô cùng đê tiện.

Lâm Kiêu nhấc mí mắt liếc nhìn đối phương một cái, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Cậu đừng tơ tưởng đến em ấy.”

Học sinh nam kia cười nói: “Tớ chỉ đùa chút thôi mà.”

Lâm Kiêu nhướng mày. Lúc vào trận bóng tiếp, anh đánh bóng vô cùng hăng, mấy lần thiếu chút nữa là đánh bóng vào mặt học sinh nam kia.

Một trận bóng rất nhanh kết thúc, Lâm Kiêu ném bóng sang một bên: “Tớ không chơi nữa.”

Sau đó gọi Trần Mộc Dương: “Chúng ta đi thôi.”

Giang Dương không về cùng đường với bọn họ nên ở lại không đi, cậu ta nghiêng đầu nói với học sinh nam kia: “Thiếu gia của chúng ta rất mang thù đấy.”

Học sinh nam còn đang thở hồng hộc, cậu ta vén áo lau mồ hôi trên mặt, gật đầu: “Tớ nhìn ra được.”

Người bên cạnh cười rộ lên, thử thăm dò xem em gái của Lâm Kiêu rốt cuộc có phải họ hàng hay không.

Giang Dương liếc nhìn người đó một cái, xem thường nói: “Những lời đồn này vẫn còn lan truyền nữa à?”

Đương nhiên không phải rồi.

“Chẳng lẽ không phải thân thích sao?”

Giang Dương lắc đầu, cũng không phải.

Học sinh nam kia đột nhiên nhíu mày: “Thật sự không phải là em họ cậu ta…”

Giang Dương nghiêng đầu liếc một cái: “Đừng nói bừa!” Một lát sau cười nói: “Đính hôn từ bé.”

Đám người nghe vậy thì cười rộ lên: “Là thật hay giả đấy.”

Lâm Kiêu đi đến bên người Kinh Trập, đạp một chân lên hàng bậc thang cô ngồi, người hơi khom xuống che khuất đỉnh đầu cô, nghiêng đầu nhìn cô làm bài tập: “Em tập trung đến vậy sao?”

Kinh Trập nghe thấy giọng anh nói thì lập tức ngẩng đầu lên, suýt chút nữa đụng vào cằm anh, anh vội lui ra đằng sau, Kinh Trập lại giơ tay túm chặt anh kéo ngồi xuống, tự nhiên giống như hai người thật là anh em ruột thịt vậy.

Hai người ngồi sát vai nhau, Lâm Kiêu hỏi cô: “Em làm gì vậy?”

Kinh Trập chỉ chỉ vào đề luyện thi nhỏ mà buổi chiều anh mới làm, anh cảm thấy đề này rất đơn giản. Nhưng hiện tại trên mặt giấy có rất nhiều những nét gạch chéo.

Kinh Trập đồng tình nhìn anh: “Anh, đề này không phải làm như vậy, đừng để bị lừa.”

Một câu “ai bị lừa” nhanh chóng bị nghẹn trong cổ họng Lâu Kiêu, câu này nói ra càng cho thấy chính mình ngu ngốc.

Cô giáo Thẩm rất nghiêm túc giảng giải cho anh một lần nữa, Lâm Kiêu nghe không hiểu, anh nghiêng đầu qua thì nhìn thấy một vết sẹo nhỏ tròn tròn sau lỗ tai cô.

“Lần sau em vẫn nên giảng một lượt lại cho anh!” Kinh Trập nói, cô đã xem qua quyển sách luyện đề này, cảm thấy quyển sách này vẫn hơi khó đối với Lâm Kiêu.

Lâm Kiêu bĩu môi: “Anh thì sao, không kém quá là được. Em không cần phải quan tâm nhiều đến vậy làm gì. Anh không muốn ảnh hưởng đến việc em thi vào Thanh Hoa.”

Kinh Trập vừa viết xong lời giải ra giấy, sợ anh xem không hiểu, lại dùng bút mực khác để ghi chú, cô lắc đầu nói: “Không ảnh hưởng.”

Dù sao cô cũng học rất kỹ rồi, giờ chỉ cần ôn tập, phân loại lại thôi.

Kinh Trập nhỏ giọng nói với Lâm Kiêu, thật ra học tập cũng không phải quá khó, việc đọc sách cũng không phải quá không thú vị như vậy.

Lỗ tai Lâm Kiêu như nhét bông, nhất định nghe không vào những lời khuyên nhủ này, nếu không phải giọng nói của cô dễ nghe thì khả năng anh còn không thèm nghe cô nói luôn.

Anh chỉ nghiêng đầu nhìn vết sẹo sau mang tai cô, cảm thấy vô cùng buồn chán mà ôm mặt.

Kinh Trập thấy anh không chuyên tâm thì lấy bút gõ vào tay anh, oán trách: “Anh muốn em phụ trách nhưng lại không lắng nghe em nói?”

Lâm Kiêu hoàn hồn, cười cười mấy tiếng: “Anh đang nghe mà!”

Kinh Trập kẹp tờ giấy nháp vào trang bài tập kia, rồi nói: “Anh nhớ xem nó đấy.”

Lâm Kiêu: “Oh. Vậy về nhà nhé?”

“Vâng.” Kinh Trập đứng dậy.

Trần Mộc Dương đang định tiến lên nói chuyện với Kinh Trập thì lại bị Lâm Kiêu ôm cổ đi đằng trước. Hai cậu con trai vừa đi vừa thảo luận chiến lược trò chơi, Kinh Trập đi theo phía sau bọn họ, cô nghe không hiểu nên chỉ cúi đầu dẫm lên cái bóng của hai người phía trước mà bước đi.

Lên xe, Lâm Kiêu dựa vào lưng ghế sau, vừa nghiêng đầu qua lại nhìn thấy vết sẹo kia. Vết sẹo rất nhỏ, tròn tròn, màu trắng mờ mờ, nhìn không ra được là do cái gì mà để lại sẹo.

“Vết sẹo ở tai em là từ đâu ra?” Lâm Kiêu rốt cuộc vẫn hỏi ra miệng.

Kinh Trập “Hả?” một tiếng, sờ sờ vành tai mình, vẻ mặt mê mang.

“Ở sau mang tai.”

Cô vẫn không sờ thấy, thậm chí Lâm Kiêu còn cho rằng có phải mình nhìn lầm rồi không.

Anh giơ tay chạm nhẹ vào tai cô, đầu ngón tay chỉ vào vị trí đó: “Ở chỗ này.”

Không biết có phải ảo giác của anh hay không mà anh lại cảm thấy da của con gái mịn màng tinh tế hơn rất nhiều.

Kinh Trập dường như lúc này mới nhớ ra, cô “à” một tiếng: “Lúc em đánh nhau bị móng tay cào xước một miếng thịt.”

Lâm Kiêu nhướng mày: “Ồ, lại còn đánh nhau nữa cơ à?” Anh vô thức vân vê đầu ngón tay vừa chạm vào Kinh Trập.

Nấm độc không chỉ biết công kích ma pháp mà còn biết công kích vật lý.

Kinh Trập sờ sau tai, vết sẹo rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì căn bản không nhìn ra, chính bản thân cô cũng đã quên mất việc này, lúc anh nhắc thì cô mới nhớ ra: “Cháu trai của bà Vạn, lúc còn nhỏ rất xấu tính nên em đánh cậu ta, cậu ta không đánh lại em bèn cào em.”

Nói xong lại sợ anh nghe không hiểu, lại nói tiếp: “Bà Vạn là bạn tốt của bà em, hiện giờ bà em đang ở nhà bà ấy.”

À, hóa ra là cậu con trai mà cuối tuần nào cô cũng gọi điện thoại nói chuyện?

Lúc tiếng chuông điện thoại vang lên, Kinh Trập đang ở dưới lầu cho Đóa Đóa ăn chút gì đó. Lâm Kiêu đang ở trên sân thượng, cả người nằm sải lai trên ghế dài, hai chân mở rộng, dáng vẻ hệt như không còn thiết sống.

Vì sao anh phải làm mấy đề luyện thi ngu ngốc này chứ, rốt cuộc tại sao sự tình lại phát triển đến mức này, anh hoàn toàn không nghĩ ra được. Anh chỉ biết anh sắp điên rồi.

Kinh Trập vừa nãy còn ở chỗ này. Ngày mai là Chủ Nhật, hôm nay bố mẹ đều không về nhà, dì Tôn có việc trong nhà nên nói tối muộn mới có thể quay lại được.

Đóa Đóa ở dưới lầu sủa loạn lên, Kinh Trập bèn đi xuống lầu.

Di động của cô ném ở trên bàn, lúc chuông điện thoại vang lên, Lâm Kiêu đứng trên sân thượng gọi cô: “Di động của em có cuộc gọi này.” Nói xong, anh liếc mắt nhìn một cái: “Là tên cháu trai kia.”

Cháu trai của bà Vạn.

Kinh Trập đang đứng dưới lầu, cẩn thận phân biệt xem Lâm Kiêu là đang nói ai, sau đó sửng sốt một lát, cuối cùng cũng hiểu ra. Sóng di động trong núi không được tốt cho lắm, nhiều lúc Vạn Khôn phải ra cửa mới dò được tín hiệu, cho nên mỗi lần cậu ta gọi điện thoại đến, Kinh Trập đều không muốn bỏ lỡ. Vì vậy, cô sốt ruột nói to: “Anh, anh nhận máy giúp em đi.”

Là cuộc gọi video, Lâm Kiêu vừa gạt nút nghe màu xanh liền nghe thấy một câu chào hỏi vô cùng nhiệt tình: “Em gái.”

Trong điện thoại là một cậu con trai tóc rất ngắn, lông mày dày đậm, làn da màu nâu lúa mạch khỏe mạnh khiến cho hàm răng đặc biệt trắng sáng.

Lâm Kiêu chỉnh chỉnh hướng điện thoại để khuôn mặt đẹp trai của mình xuất hiện đầy đủ và đẹp nhất giữa màn hình.

Lúc Kinh Trập chạy lên lầu thì nghe thấy Lâm Kiêu trầm giọng nói vào màn hình di động: “Chào cậu.”

Kinh Trập và Vạn Khôn nói chuyện với nhau mấy câu rồi lại hàn huyên với bà cô một lát. Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lâm Kiêu mới bĩu môi: “Em cũng có nhiều anh trai quá nhỉ.”

Lúc nãy Kinh Trập nói chuyện với Vạn Khôn cũng gọi cậu ta là anh.

Kinh Trập nói: “Chỉ là lễ phép thôi, bà nói, lúc ra ngoài phải biết chào hỏi.”

“Chẳng lẽ cậu ta cũng là đối tượng đính hôn từ bé của em sao?” Anh làm như vô tình hỏi một câu.

Kinh Trập chần chờ một chút rồi gật đầu: “Đúng vậy”

Lâm Kiêu “hừ” một tiếng, không rõ trong lòng cảm giác gì.

Hôm nay Kinh Trập không được vui cho lắm, Vạn Khôn nói, mấy hôm trước bà cô bị ốm, bà Vạn nấu thuốc cho bà cô uống, hai ngày nay đã khá hơn nhiều.

Bà nhìn gầy hơn rất nhiều, hình như vẫn còn khá yếu và không có sức lực.

Trẻ con và người già chính là kiểu chỉ cần mấy ngày không gặp, lúc có thể gặp thì thấy người đã thay đổi rõ rệt.

Kinh Trập cũng vô cũng hiểu rõ, bà đã lớn tuổi rồi.

Dì Tôn vẫn chưa quay lại, dì Hình Mạn gọi điện thoại nói hai người gọi đồ ăn để ăn.

Kinh Trập không gọi đồ ăn ngoài. Buổi tối hai người cũng không ăn gì nhiều, vì thế cô nói: “Em đi nấu cơm!”

Lâm Kiêu không từ chối, anh đứng ở trong bếp định phụ giúp cô, nhưng sự xuất hiện của anh chỉ gây thêm phiền phức, vậy nên Kinh Trập đẩy anh đi ra ngoài.

Nhưng anh lại không thích ngồi đợi chờ một mình.

Anh sờ sờ mũi, ngồi ở trong phòng khách chán nản lướt di động, nhóm chat của lớp đang nói chuyện vui vẻ. Có một bộ phim điện ảnh mới ra, đại khái là quá dở nên một đám người mắng chửi chí chóe. Tần Tuyết vừa xuất hiện liền tag Kinh Trập, cô ấy muốn rủ Kinh Trập đi xem một bộ phim điện ảnh khác.

Trần Mộc Dương thấy vậy thì gạt bỏ: Chúng ta đã xem bộ này rồi.

Bão Tuyết: Các cậu?

Nhĩ Đông Trần: Tớ, Kinh Trập, còn có lớp trưởng của các cậu.

Nhắc đến Lâm Kiêu thì không ít người ra mặt nói, lớp trưởng sao có thể đi xem phim điện ảnh được? Trần Mộc Dương cười ha ha, nói lớp trưởng đi xem phim điện ảnh thì làm sao? Lớp trưởng còn biết ị phân đó!

Một đám người bắt đầu ném bom Trần Mộc Dương, nói cậu ta ghê tởm.

Lâm Kiêu lướt xem một hồi, sau đó lớn tiếng hỏi Kinh Trập: “Em có muốn xem phim điện ảnh không?”

Kinh Trập tâm trạng không được tốt lắm, cô lắc đầu.

Thật là khó dỗ, Lâm Kiêu suy nghĩ một lát rồi nhắn lại trong nhóm chat: “Em ấy không đi đâu, nhưng cậu có thể tới nhà tớ, có mấy đĩa phim không còn xuất bản nữa có thể xem được.”

Trong nhóm chat lập tức bay ra một loạt dấu chấm hỏi và dấu chấm than, dường như lúc này mọi người mới nhớ ra, Kinh Trập hình như đang ở trong nhà lớp trưởng, tức khắc một đám người ồn ào lên, nói cũng muốn đi, cũng muốn xem phim đĩa.

Lâm Kiêu không nói thêm câu nào, chỉ gửi một biểu tượng OK.

Nhóm chat bỗng nhiên yên lặng một lát, đột nhiên có người hỏi: Thật hay giả đấy?

Sau đó Lâm Kiêu gửi vị trí vào nhóm chat.

Người đầu tiên gõ cửa là Trần Mộc Dương, từ nhà cậu ta chạy tới đây chỉ mất năm phút đồng hồ. Sau đó cậu ta vừa hỏi anh có phải anh điên rồi hay không, vừa tò mò đi vào phòng bếp xem một lát, rồi còn khóc lóc kể lể cậu ta cũng chưa được ăn cơm. Bà Hình Mạn và bà Tưởng Khiết cùng nhau đi ra ngoài, dì giúp việc trong nhà lại bị Trần Tiểu Hồng mượn đi.

Tưởng Khiết chỉ cho cậu ta hai mươi tệ, kêu cậu ta ra ngoài ăn tạm cái gì đó. Đúng là nếu so sánh người với người thì cậu ta tức muốn chết, vì sao cậu ta không có một cô em gái ngoan ngoãn như thế này chứ?

Kinh Trập liếc mắt nhìn Lâm Kiêu, ý hỏi là quan tâm hay mặc kệ?

Lâm Kiêu đi qua kéo Trần Mộc Dương ra ngoài, sau đó nghiêng đầu vào nói: “Chúng ta ăn dư rồi kêu cậu ta húp miếng canh là được.”

Trần Mộc Dương nghe vậy thì lao lên bóp cổ anh, Kinh Trập thấy vậy nhịn không được cười một tiếng, sau đó yên lặng lấy thêm nguyên liệu nấu cơm.

Lâm Kiêu thuận tay nhắn một tin trong nhóm chat: Cơm nước xong rồi mới đến nhé! Tớ không bao cơm.

Một đám người hi hi ha ha, có người nói đã lên xe rồi.

Lúc Kinh Trập và Lâm Kiêu ăn cơm đã có người lục tục kéo tới, Lâm Kiêu kêu bọn họ lên phòng chiếu phim ở trên lầu tự mình chơi một lát trước. Một đám người không ai chịu đi, cuối cùng ngồi trong phòng khách xem mấy người ăn cơm, cảnh tượng này nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị.

Kinh Trập có chút tiêu hóa không được, nghiêng người, nhỏ giọng hỏi Lâm Kiêu: “Anh, bọn họ làm sao vậy?”

Lâm Kiêu cũng nhẹ giọng nói: “Chắc là cảm thấy nhà chúng ta thuê lao động trẻ em đấy!”

Kinh Trập: “Em sao?”

Lâm Kiêu: “Nếu không thì là ai?” Sau đó anh nói với cô: “Em đi tiếp đón bọn họ, anh đi rửa bát.”

Kinh Trập gật đầu: “Được.”

Lâm Kiêu túm Trần Mộc Dương cùng đi rửa bát. Hai người mười đầu ngón tay không bao giờ chạm nước này im lặng nhìn chậu bát đĩa bẩn một lát, Trần Mộc Dương hỏi: “Thiếu gia, hôm nay cậu bị động kinh à?”

Lâm Kiêu thử bóp một ít nước rửa bát ra, trả lời: “Cậu không thấy hôm nay em ấy không vui hay sao?”

Trần Mộc Dương: “Kinh Trập sao?”

Lâm Kiêu nhìn cậu ta với vẻ mặt ‘Cậu nói câu này không phải vô nghĩa sao’, Trần Mộc Dương hoang mang hỏi tiếp: “Cho nên cậu gọi nhiều người tới chơi như vậy là muốn dỗ cậu ấy vui sao?”

Lâm Kiêu hơi nhướng mày, không cho ý kiến.

Trần Mộc Dương bĩu môi, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.

Thật đúng là mặt trời mọc đằng Tây, thiếu gia còn biết dỗ dành người khác? Còn chủ động đi rửa bát nữa chứ. Tuy rằng anh ngốc đến mức máy rửa bát cũng không nhớ cách dùng, bình thường chỉ cần sờ phải đồ còn dính chút dầu mỡ đã muốn nổi cáu, nhưng lúc này lại thật sự nghiêm túc rửa bát.

Kinh Trập lẻn vào trong bếp, kéo Trần Mộc Dương đi ra ngoài tiếp đón bạn học, còn mình ghé vào sát lỗ tai Lâm Kiêu nói: “Anh…”

Cô không cao bằng anh, lúc nói phải kiễng chân, vì thế lúc anh nghiêng đầu nhìn sang, Kinh Trập không đứng vững, phải đỡ lấy bả vai anh. Ngón tay nhẹ nhàng bám vào vai Lâm Kiêu, Kinh Trập nhỏ giọng nói với anh: “Anh, Tần Tự nhét cho em một cái lắc tay, mà quá đắt tiền, em không có gì để đáp lễ lại, em có thể trực tiếp trả lại cậu ta không…”

“Cậu ta nói cái gì?”

Kinh Trập lắc đầu: “Cái gì cũng không nói, chỉ nói mỗi cậu tặng cho em thôi.” Vì ở đó có rất nhiều người, cô không biết nếu nói thẳng rằng ‘Tớ không cần’ thì có làm tổn thương người hay không, cô cũng không quen xử lý những loại tình huống như thế này, và cũng không biết hỏi ai. Mà hỏi chuyện này ra ngoài thì cũng cảm thấy rất kỳ quái.

Lâm Kiêu rửa tay lau khô, khóe miệng nhếch lên, tay duỗi ra, cười khẩy một tiếng: “Đưa cho anh.”

Anh đi ra ngoài, vẫy vẫy tay với Tần Tự, ôm cổ đối phương rồi nhét cái hộp nhỏ vào trong túi đối phương, sau đó vỗ nhẹ mấy cái, ngoài cười nhưng trong không cười: “Người anh em, cất thứ này cho cẩn thận.”

Bình thường không thấy nói gì, nhưng lại khá giỏi gây rắc rối, Lâm Kiêu gần như chưa từng nghe qua cái tên Tần Tự này.

Kinh Trập cũng không có ấn tượng về người này. Mỗi ngày đi học cô đều chăm chỉ đọc sách và làm bài tập, nên chỉ miễn cưỡng biết được một số gương mặt khá quen trong lớp.

Cho nên lúc đối phương nhét cái lắc tay vào tay thì cô mới sửng sốt, nhất thời không biết có phải mình bỏ quên tin tức gì hay không.

Chuyện này quá mức đột ngột.

Cô tìm Lâm Kiêu bởi vì cô cảm thấy anh có thể xử lý tốt chuyện này. Nhưng không nghĩ tới, cách xử lý của Lâm Kiêu đơn giản mà thô bạo đến vậy.

Tần Tự chắp tay xin tha với Lâm Kiêu: “Lớp trưởng, tớ chỉ tặng món quà nhỏ thôi, không có ý gì khác đâu.”

Cậu ta cũng đâu có thổ lộ gì.

Lâm Kiêu liếc nhìn cậu ta một cái, Tần Tự cũng chỉ cười cười, không nói lời nào, quay đầu nhìn Kinh Trập, ngón cái và ngón trỏ chắp lại tạo thành một hình trái tim.

Mấy bạn học bên cạnh bị chọc cười, lôi kéo Tần Tự nhỏ giọng nói: “Này này, Tự Tự, cậu không sợ cỏ mọc cao trên phần mộ của mình sao!”

Cậu bạn Tần Tự này là một người rất thích các em gái xinh đẹp, số lần cậu ta tặng lễ vật cho các bạn nữ khác nhiều đến mức xòe hai bàn tay ra cũng đếm không hết. Nhưng cậu ta không ngờ quan hệ của lớp trưởng và em gái anh lại tốt như vậy, anh còn ra mặt thay cho em gái mình.

Kinh Trập há miệng, cô cảm thấy những đứa trẻ lớn lên ở thành phố quá mức thẳng thắn. Có điều cô cũng thở phào nhẹ nhõm, Tần Tự thoạt nhìn vẫn khá ổn, không tức giận cũng không hề thương tâm.

Lâm Kiêu đánh một cái vào gáy Tần Tự, cảnh cáo cậu ta: “Cậu đừng ép tớ đánh cậu đấy! Cậu đến nhà tớ mà còn dám làm trò càn rỡ như vậy sao.”

Tần Tự còn cố ý hiểu sai: “Vậy lần sau tớ có thể tặng ở bên ngoài đúng không?”

Lâm Kiêu quăng ngã cậu ta lên sô pha, đồng thời “Ơ hay” một tiếng, đám người còn lại hi hi ha ha chạy tới cùng nhau chơi đùa, đè ép Tần Tự xuống dưới.

Kinh Trập khẽ lắc đầu, đôi khi cô cảm thấy bọn họ rất chín chắn, nhưng đôi khi lại cảm thấy cả đám rất trẻ con.

Hôm nay người đến rất đông, Kinh Trập cũng không đếm kỹ, chỉ đoán chừng có tầm mười đến hai mươi bạn học. Bọn họ cùng
nhau xem phim điện ảnh, bởi vì không đủ chỗ ngồi nên một vài người ngồi trên sô pha, một vài người ngồi ở trên ghế, còn có một số người dứt khoát cầm gối dựa ngồi xuống thảm.

Bọn họ lựa đi chọn lại trong đống đĩa của Lâm Kiêu, cái này không được cái kia không được, vất vả lắm mới chọn ra được một bộ phim, nhưng cuối cùng xem cũng không xem, mọi người lại ríu rít nói chuyện ăn uống.

Bình thường, ở trong trường học bọn họ rất ít có cơ hội thoải mái như thế này.

Lúc dì Tôn quay lại, dì ấy gọt hoa quả cho mọi người ăn, lại làm thêm chút đồ uống, nướng thêm ít bánh quy và bánh cupcake.

Mọi người vui vẻ nô đùa, thời gian cũng trôi rất nhanh, đồng hồ đã điểm 9 giờ. Các bạn học đều bị bố mẹ gọi điện thúc giục nhanh chóng về nhà, sau đó mới lưu luyến không rời nói lời tạm biệt. Trước khi đi còn lễ phép dọn dẹp sạch sẽ trong nhà, sợ mình lần đầu tiên đến nhà lớp trưởng chơi mà khiến cho nhà cửa lộn xộn thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa.

Kinh Trập và Lâm Kiêu cùng nhau tiễn mọi người ra cửa. Ở ngoài cửa, Tần Tuyết ôm cô không chịu đi, nhất định phải kể nốt bộ phim hoạt hình mà lúc nãy cô ấy còn chưa nói xong. Kinh Trập cũng vô cùng nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng còn “wow” lên một tiếng.

Những người khác thấy cô ấy nghe kể chuyện nghiêm túc quá, cũng chen vào nói vài câu bổ sung. Mấy bạn học nữ cứ thế đứng ở ngoài cửa kích động hoa chân múa tay với nhau.

Lâm Kiêu ôm cánh tay đứng cạnh Trần Mộc Dương, hai người nhíu mày nhìn cảnh tượng này.

Lâm Kiêu khó hiểu hỏi: “Bọn họ đang kích động cái gì vậy?”

Trần Mộc Dương nhìn Tần Tuyết kích động nắm tay áo Kinh Trập đến mức muốn nhàu nát, lắc đầu nói: “Không biết, nhưng mục đích của cậu chẳng phải là đạt được rồi sao, cậu xem hôm nay Kinh Trập vui đến mức nào.”

Lâm Kiêu bĩu môi: “Tớ hối hận rồi, nhiều người đến quá làm đầu óc tớ sắp muốn nổ tung.”

Bộ phim điện ảnh kia anh cũng không thích xem.

Trần Mộc Dương cười cười: “Đợi lúc mẹ cậu trở về, nhất định sẽ hỏi tớ xem cậu đã chịu kích thích gì.”

Chú Lâm vẫn chưa về nhà, đến lúc Hình Mạn trở về, dì ấy đúng là vô cùng kinh ngạc vì đây là lần đầu tiên Lâm Kiêu dẫn bạn học khác ngoại trừ Trần Mộc Dương và Giang Dương đến nhà chơi.

Từ bé Lâm Kiêu chỉ thích thui thủi một mình, mặc dù rất có duyên, nhưng lại không đặc biệt thân thiết với một ai. Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ Trần Mộc Dương và Giang Dương ra thì gần như không có ai tới nhà anh chơi.

Bởi vì khi còn nhỏ Lâm Kiêu có một thời gian dài ở với bà ngoại, bà ngoại đối xử với anh rất tốt, nhưng ông ngoại bà ngoại lại là người rất hay bắt bẻ, không thích trong nhà có quá nhiều người, không thích ầm ĩ, không thích ai làm lộn xộn các thứ trong nhà. Bọn họ không nói là không được phép dẫn người tới nhà chơi, nhưng nếu thật sự mời bạn bè đến chơi, mọi người sẽ không được quá vui vẻ.

Sau này khi trở về nhà mình, Hình Mạn và Lâm Chính Trạch cũng nhiều lần động viên anh qua lại với bạn học thật nhiều, nhưng tính cách dưỡng thành nhiều năm như vậy cũng rất khó sửa lại.

Cho nên khi Kinh Trập mới tới, anh rất khó chịu.

Có lẽ đây cũng là lý do vì sao hôm nay Lâm Kiêu chủ động mời mọi người đến trong nhà mình chơi. Tính cách thận trọng của một người phải ăn nhờ ở đậu trong nhà người khác rất khó buông bỏ, anh đại khái cũng muốn Thẩm Kinh Trập sống trong nhà này được thả lỏng hơn một chút.

Anh đối xử với Thẩm Kinh Trập quả thực khá tốt.

Mấy bạn học nữ rốt cuộc cũng hàn huyên xong, Kinh Trập vừa quay đầu lại thì nhìn thấy anh và Trần Mộc Dương đứng ở đằng sau, cô nhỏ giọng hỏi: “Hai người đang làm gì vậy?”

Lâm Kiêu ôm cánh tay, tựa vào khung cửa, lười nhác nói: “Ngắm trăng.”

Trần Mộc Dương gật đầu: “Cậu xem hôm nay trăng to tròn như thế, lại còn rất sáng nữa.”

Kinh Trập ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, có vài vì sao điểm xuyết, mặt trăng ẩn trong mây đêm. Cô quay đầu liếc nhìn bộ dạng ngốc nghếch của hai người kia một cái, rồi đi vào nhà.

Người đi rồi, Trần Mộc Dương nói mình phải về nhà đây, sau đó cậu ta vỗ vỗ ngực anh: “Thiếu gia, cậu làm chức anh hai này càng ngày càng thuận tay đấy.”

Lâm Kiêu cũng lười để ý đến câu nói trêu chọc của cậu ta, hất cằm: “Cút nhanh.”

Lúc Trần Mộc Dương trở về, Giang Dương gọi điện hỏi cậu ta có biến gì xảy ra. Chuyện thiếu gia mời bạn cùng lớp đến nhà xem phim điện ảnh bây giờ ai ai cũng biết, vì tốt xấu gì anh cũng là nhân vật nổi tiếng, thậm chí trong lớp có mấy bạn học không kịp xem tin nhắn trong nhóm chat thì vô cùng đau đớn, yêu cầu các bạn học khác phát trực tiếp lại để xem.

Trần Mộc Dương cũng chụp lại mấy tấm ảnh, tùy tiện gửi cho Giang Dương xem, sau đó hai ngón tay bay nhanh trên bàn phím, dùng số từ ngữ văn hoa ít ỏi của mình khoa trương kể lại ngọn nguồn câu chuyện ngày hôm nay.

Nói xong, cậu ta còn bổ sung một câu: “Cậu xem người ta làm anh hai thế nào, rồi nhìn lại mình đã làm anh hai như thế nào. Ngày nào cậu cũng tìm cách để chọc tức em gái mình. Hai ngày trước em ấy thấy tớ thậm chí còn không thèm để ý đến tớ nữa, đây chính là giận chó đánh mèo đấy.”

Em gái của Giang Dương là Giang Manh năm nay mười hai tuổi, vừa lên cấp hai.

Giang Dương gửi một đoạn ghi âm giọng nói sang: “Em gái tớ nếu có thể giống như Thẩm Kinh Trập, vừa có thành tích học tập tốt, tính tình tốt, lại còn ngoan ngoãn hiểu chuyện, tớ nhất định cung nó lên tận trời, muốn gì cũng được. Nó ngày nào cũng như con gà chọi, cứ thấy tớ là nhất định phải mổ hai cái, nếu nó mà không phải là em gái tớ, tớ nhất định đánh cho nó 800 lần.”

Trần Mộc Dương cười sằng sặc, Giang Manh đúng là một kẻ dở hơi, gần như là mắc chứng tăng động, mỗi ngày không làm ra chuyện gì để hấp dẫn lực chú ý của anh trai em ấy thì đều cảm thấy hôm đó không vui vẻ. Giang Dương bị em ấy làm phiền nhiều đến mức muốn tức chết.

Gian Dương trực tiếp gọi một cuộc điện thoại qua, hừ một tiếng: “Cậu mà còn cười là tớ cho em gái tớ đính hôn với cậu đấy, cho nó đến nhà cậu gây tai họa cho cậu.”

Trần Mộc Dương liên tục nói không: “Tớ không có khả năng nhận nổi. Cậu và Lâm Kiêu bớt giả ngu đi, các cậu phận làm anh hai, đừng cho là tớ không biết, ngoài miệng thì nói ghét bỏ nhưng nếu ai dám nhớ thương em gái các cậu, các cậu chỉ thiếu nước muốn chặt tay người ta thôi.”

Năm trước có một lần Giang Manh nhận được thư tình, Giang Dương thiếu chút nữa đánh cậu nhóc kia một trận, tức giận đến mức thổi râu trợn mắt.

Nói tới đây, Trần Mộc Dương nhịn không được kể lại chuyện hôm nay ở trên sân bóng Lâm Kiêu suýt chút nữa đánh đàn anh lớp trên, buổi tối gặp Tần Tự thì vẻ mặt vô cùng khó chịu, thực sự rất biết bảo vệ người nhà mình.

Thậm chí ngay cả cậu ta cũng bị đề phòng, một chút tình nghĩa anh em cũng không có.

Giang Dương nghe xong yên lặng một lúc lâu, sau đó nhịn không được nói một câu: “Giang Manh là em gái ruột của tớ, tớ sao có thể mặc kệ được đúng không? Thẩm Kinh Trập lại không phải em gái ruột của cậu ấy, từ khi nào mà thiếu gia lại có trách nhiệm đến như vậy nhỉ?”

Trần Mộc Dương há miệng thở dốc, một lúc lâu sau mới phát ra một tiếng: “Con mẹ nó…”

Cậu ta rốt cuộc biết vì sao lại cảm thấy kỳ quái rồi.

Sau đó hai người cùng nhau: “Con mẹ nó?”

Lúc Lâm Kiêu đi vào, dì Tôn đang cho Kinh Trập thử chiếc bánh mới nướng. Kinh Trập dùng tay nâng miếng bánh lên, cắn một miếng thật to, sau đó híp mắt cười một cái, gật đầu nói: “Ăn ngon lắm ạ.”

Dì Tôn cũng nhét một miếng bánh vào miệng, vô cùng vui vẻ nói: “Buổi tối không thể ăn quá nhiều bánh ngọt, nếu cháu thấy ngon ngày mai dì lại làm cho cháu ăn.”

Đây là bánh cupcake mà lúc nãy dì ấy nướng cho các bạn học ăn thử. Mỗi cái bánh cupcake đều rất nhỏ.

Vừa nãy bà chủ đã nếm thử, lúc này dì ấy cũng tự mình ăn thử một miếng, lại cho Kinh Trập nếm thử, nhìn thấy Lâm Kiêu đi vào thì hỏi: “Nghiêu Nghiêu, cháu có muốn nếm thử bánh không?”

Dì Tôn hỏi cho có lệ, bởi dì ấy biết từ nhỏ Lâm Kiêu đã không thích ăn đồ ngọt.

Nhưng Kinh Trập đã đem đĩa bánh đi qua chỗ anh đứng, lấy một cái muỗng sạch xúc một miếng bánh đưa đến bên miệng anh: “Không ngọt lắm đâu, anh nếm thử xem.”

Lâm Kiêu cúi đầu, cắn một miếng, rồi “ừm” một tiếng.

Nhưng thật ra anh không nếm ra hương vị gì.

Kinh Trập lại xúc một muỗng, anh lại ăn một miếng.

Cô không nhịn được hỏi một câu: “Anh có muốn ăn nữa không?”

Lâm Kiêu lắc đầu nói: “Không ăn nữa.”

Lúc lên lầu, Kinh Trập dường như rất vui vẻ, tay chắp sau lưng, dưới chân nhảy chân sáo đầy vui sướng.

Lâm Kiêu đi theo phía sau cô, tay đút túi, ngẩng đầu nhìn sau gáy cô, bước chân anh cũng thả chậm theo bước chân cô.

Kinh Trập đứng ở cửa phòng ngủ nói chúc ngủ ngon với anh.

Anh phất tay, ra vẻ không kiên nhẫn ý bảo cô nhanh đi ngủ.

Lúc bước vào phòng mình, anh mới “hừ” một tiếng. Anh liếm liếm hàm răng, ngọt muốn chết, vị giác của cô có vấn đề sao?

Anh đi đánh răng, vừa đứng trước gương ngáp liên tục vừa cảm thấy hình như mình có gì đó không ổn.

“Cậu đang có mưu đồ.” Giang Dương nói.

“Cậu cứ trông nom như sợ bị trộm ấy.” Trần Mộc Dương tiếp lời.

Lúc hai người hỏi Lâm Kiêu vấn đề bọn họ nghi hoặc, Lâm Kiêu hừ lạnh cười một tiếng: “Tớ bị điên sao? Tớ chán sống sao? Tớ nói cho các cậu biết, kể cả tớ có phá hỏng nhà thì bố tớ cũng sẽ không đánh tớ, nhưng nếu tớ có ý đồ gây rối với Thẩm Kinh Trập thì bố tớ có thể khiến tớ không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai.”

Trần Mộc Dương do dự, cậu ta nghiêm túc cân nhắc lại một chút, cảm thấy chú Lâm thực sự có thể làm như thế.

Năm đó mẹ của cậu ta là bà Tưởng Khiết cũng từng đi gặp mẹ của Kinh Trập, lúc đó bà Tưởng Khiết là vì sợ chồng của bạn thân mình mượn danh nghĩa báo ơn mà làm ra chuyện ngoại tình, nhưng sau khi gặp mặt trở về liền nói, hai người này chắc chắn không có khả năng.

Cuộc đời bà Tưởng Khiết ghét nhất những loại người kiêu ngạo tận trời, đúng lúc được gặp Thẩm Hàn Tây chính là loại người này. Kiểu người bên ngoài thì ra vẻ hòa nhã nhưng bên trong thì kiêu ngạo đến tận xương cốt, bà ấy rất không thích kiểu người như vậy, cũng không thích Thẩm Hàn Tây. Có điều ghét thì ghét, nhưng vẫn không nhịn được mà khen một câu: “Đàn ông bình thường sẽ không tới gần cô ta, đúng hơn là không dám tới. Mà cô ta cũng chướng mắt.”

Kiểu người này ấy mà, bất kỳ người đàn ông nào có tơ tưởng gì đó với cô ta cũng đều bị khinh miệt.

Cô ta đã có người mình yêu, lúc cô ta nhắc đến người đó, sắc mặt sẽ dịu dàng hơn một chút, trong mắt cô ta gần như không chứa thêm được bất kỳ kẻ nào khác.

Đây là ấn tượng duy nhất của Tưởng Khiết đối với mẹ Kinh Trập. Nhiều năm trôi qua, khi nhắc đến Thẩm Hàn Tây, bà ấy vẫn không thích, tuy không thích nhưng vẫn sẽ khen một câu đó là một người phụ nữ đặc biệt.

Lâm Chính Trạch luôn dành một loại cảm xúc nhất định cho Thẩm Hàn Tây, đó là sự tôn trọng, cho nên chú ấy rất quan tâm Kinh Trập. Chú ấy đưa Kinh Trập đến Nam Lâm là vì muốn cho Kinh Trập được hưởng thụ nền giáo dục tốt nhất cho tiền đồ sau này của cô. Tương lai bà của cô không còn nữa, chú ấy cũng hy vọng Kinh Trập sẽ sống tốt hơn một chút.

Giang Dương và Trần Mộc Dương nửa tin nửa ngờ mà liếc nhau.

Ba người ngồi trên mặt cỏ ở sân thể dục. Lớp 25 và lớp 26 học chung một tiết thể dục, sau khi hết tiết thì các bạn được tự do hoạt động.

Kinh Trập thỉnh thoảng lại quay đầu liếc nhìn Lâm Kiêu một cái như có điều gì muốn nói.

Lâm Kiêu cũng để ý thấy nhiều lần, cuối cùng nhịn không được ngoắc tay gọi cô.

Kinh Trập nói với bạn học bên cạnh một câu gì đó, sau đó liền chạy vội tới đây. Cô ngồi xổm bên chân Lâm Kiêu, nuốt nước miếng, cuối cùng nhịn không được mà giơ tay kéo kéo, che lại chỗ áo bị rách của anh, hỏi vấn đề mà hôm nay cô đã muốn hỏi mấy lần: “Anh, quần áo của anh bị rách mà anh vẫn để như vậy sao?”

Nếu quần bị rách thì cô có thể lý giải được, nhưng lúc này lại phát hiện áo anh cũng bị rách, có tận mấy miếng rách lớn, cô còn có thể nhìn thấy cả… ngực anh.

Lâm Kiêu cúi đầu nhìn quần áo mình, lại ngẩng đầu nhìn vẻ mặt hoang mang chân thành của cô, vui vẻ nói: “Khó coi vậy sao?”

Kinh Trập gật đầu.

Trần Mộc Dương và Giang Dương phá lên cười rồi ngã ra nền đất, thẩm mỹ của Kinh Trập thật sự quá bảo thủ.

Kinh Trập nhỏ giọng nói: “Nhìn không được đứng đắn.”

Cô nghiêm túc lấy áo khoác đồng phục của anh rồi kéo lên cho anh.

Lâm Kiêu sửng sốt, lại đột nhiên kéo xuống dưới bả vai, hai tay chống ra sau lưng, nghiêng đầu nhìn cô, nhướng mày: Anh không đứng đắn đấy thì thế nào?

Kinh Trập gãi cằm, lẩm bẩm nói: “Thôi bỏ đi, em không để ý anh nữa là được, nhưng các bạn học nữ cũng đang nhìn anh đấy, còn nói muốn sờ một cái nữa. Anh phải… ừm, phải cẩn thận.”

Nói xong, cô đứng dậy: “Em đi đây.”

Cô chạy đi tìm đám người Tần Tuyết.

Lâm Kiêu có chút sửng sốt, sau đó ngồi dậy kéo khóa áo khoác đồng phục của mình lên đến cổ, sắc mặt đen lại: “Mẹ nó, tớ có một loại ảo giác mình bị làm cho ô uế.”

Trần Mộc Dương cười đến lăn lộn trên sân cỏ.

Lâm Kiêu kéo cổ áo lại: “Thẩm Kinh Trập có độc!”

Giang Dương làm như suy tư một chút rồi chọc anh: “Vậy cậu cũng bị trúng độc không nhẹ đâu.”

Truyện convert hay : Ly Hôn Sau Chồng Trước Luôn Là Muốn Đuổi Theo Ta

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện