Lâm Kiêu đơ mặt hoài nghi nhân sinh, dường như có thể nhìn thấy trên đầu của người mang gương mặt thuần khiết vô hại ngồi đối diện có một cặp sừng ác ma vô hình.
Anh mơ hồ cảm thấy đối phương đang trào phúng mình, nhưng biểu cảm của cô quá chân thành, trong nháy mắt anh không thể phân biệt được, cuối cùng chỉ cười nhạt để thể hiện mình bất mãn.
Cũng không biết là Kinh Trập không tiếp thu hay không thèm để ý, cô vẫn cúi đầu nghiêm túc ăn cơm, không chút để ý tới anh.
Qua một lát, anh không nhịn được phát ra tiếng “ê”, hỏi cô: “Em lớn như vậy rồi mà chưa từng bị ai đánh sao?”
Kinh Trập nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nửa cái bánh bao anh ăn còn dư lại trong tay, nhẹ giọng nói: “Từ nhà em tới nhà hàng xóm phải đi qua một dòng suối nhỏ, lại vượt qua một sườn núi.”
Những nơi thích hợp để cư trú ở trong núi cũng không nhiều, thật ra địa thế của núi Lạc Âm cũng không quá thích hợp để cư trú, thậm chí đi sâu vào trong là một mảnh rừng rậm nguyên thủy gần như không có người đặt chân tới.
Mấy năm nay tình hình giao thông trong núi tốt hơn chút, mấy năm trước vừa đến mùa đông thì tuyết lớn bao trùm hết cả núi, lương thực dự trữ trong nhà không đủ còn phải dựa vào săn bắt thú rừng để ăn. Bà nói thời gian trước đây lúc thời tiết ác liệt thì cũng có người bị đói chết.
Muốn tựa vào núi mà sống thì tất nhiên là muốn chọn nơi thích hợp để cư trú, mà nơi thích hợp thì không nhất định có đủ không gian cho nhiều người sống, nên chuyện một thôn xóm chiếm diện tích mười mấy hai mươi dặm là chuyện thường.
Lâm Kiêu nghe không hiểu, Kinh Trập lại giải thích: “Mỗi ngày người mà em gặp rất ít, đến trường còn phải đi bộ một tiếng rưỡi cho nên không có cơ hội bị đánh.”
Lâm Kiêu nhớ tới câu “cô gái nhỏ hái nấm” ngày đó thì ngừng nhai cơm, gác đũa xuống, cơ thể ngả về phía sau dựa vào lưng ghế, liếc mắt nhìn cô: “Vậy, Thẩm Muội Muội có hiểu trào phúng là gì không?”
Anh gọi cô bằng tên ở nhà để giảm bớt sự bén nhọn trong giọng nói, vì anh thật sự rất tò mò.
Kinh Trập ăn xong bánh quẩy, không có lấy giấy ăn mà lấy một chiếc khăn tay nhỏ từ trong túi ra rồi nhẹ nhàng lau ngón tay, sau đó gấp lại chỉnh tề bỏ vào trong túi rồi mới gật đầu:
“Nhưng em cũng không thể mắng anh.”
Lâm Kiêu sửng sốt, chợt buồn cười mà chậc một tiếng, lại gật gật đầu.
Kinh Trập thấy anh đã ăn xong, chỉ bánh bao của anh: “Không ăn nữa sao?”
Lâm Kiêu vẫn không hiểu là cô muốn làm gì, nhưng cũng nể tình mà trả lời: “Khó ăn.”
Kinh Trập nhẹ nhàng nhíu mày: “Lãng phí lương thực sẽ phải xuống tầng mười hai địa ngục là tầng giã cối, kiếp sau sẽ bị đói chết.”
Lâm Kiêu ngơ ngác, cảm thấy cô thật sự rất thú vị: “Hù dọa ai đấy? Bớt truyền bá mê tín phong kiến. Anh không ăn nổi nữa, ai thích ăn thì ăn.”
Đồ ăn không ăn hết thì dì giúp việc sẽ xử lý bảo vệ môi trường, nhưng anh lười giải thích. Lại không thiếu ăn, chẳng lẽ ăn không hết được còn phải bóp mũi ăn hết sao?
Kinh Trập ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau đó khe khẽ thở dài, duỗi tay lấy nửa cái bánh bao rồi nhét vào trong miệng.
“Này–” Giọng nói của Lâm Kiêu cao lên vài phần, cũng không thể ngăn cản cô, biểu cảm trên mặt anh như nuốt phải ruồi bọ, “Anh… em…”
Anh em một hồi lâu cũng không thể nói được một câu hoàn chỉnh, cuối cùng anh có chút phiền mà nắm lấy tóc: “Em không biết dơ sao?”
Kinh Trập còn chưa nuốt hết sạch sẽ nửa cái bánh bao, đôi mắt ngăm đen toả sáng nhìn anh chằm chằm: “Anh không muốn ăn, em lại không muốn lãng phí, vậy nên chỉ có thể để em ăn thôi. Trước kia thường xuyên chịu đói, nên không sợ dơ.” Huống chi đối với cô mà nói thì cái này cũng không dơ.
Lông mày Lâm Kiêu hoàn toàn nhíu lại: “Em bớt dùng đạo đức để trói buộc anh đi.”
Kinh Trập lắc đầu: “Lần sau có thể lấy ít đi một chút không? Không phải trói buộc mà là thỉnh cầu, có thể chứ? Anh.”
Vẻ mặt của Lâm Kiêu thay đổi mấy lần, cuối cùng cắn đầu ngón tay, bực bội trừng mắt lườm cô: “Em phiền lắm đấy.”
Kinh Trập mếu máo, cảm thấy Lâm Kiêu còn khó chơi hơn so với trong tưởng tượng của cô, cô cúi đầu tiếp tục ăn cơm, nhỏ giọng nói: “Dù sao anh cũng đâu dễ mến gì.”
Lâm Kiêu tức giận đến mức hít sâu, cuối cùng thẳng thừng cầm lấy cặp sách đi ra khỏi nhà, không thèm chờ cô nữa.
Kinh Trập cũng rất không vui, từ nhỏ đến lớn tâm lý của cô vẫn luôn rất vững vàng, bà nói cô giống như một hạt giống có sức sống ngoan cường mạnh mẽ, chỉ cần một chút ánh mặt trời cùng đất thì có thể lớn lên ở bất cứ nơi nào.
Nên có rất nhiều chuyện cô cũng không quá so đo.
Nếu Lâm Kiêu rất thích cô thì tất nhiên là quá tốt, không thích cũng là chuyện bình thường trong cuộc sống, không có gì đáng để khổ sở cả.
Anh cũng không bắt nạt cô.
Kinh Trập lại ăn thêm hai miếng, nghĩ như thế nào cũng đuổi không kịp vì thế thả chậm tốc độ. Tài xế A Long hẳn là sẽ trở về đón cô lần nữa hoặc là sắp xếp một tài xế trực ban khác, trong nhà chú Lâm có rất nhiều người làm, lần đầu tiên Kinh Trập nhìn thấy biệt thự này cũng bị hoảng sợ.
Cho nên cô cảm thấy, có lẽ là Lâm Kiêu cho rằng thức ăn dễ dàng có được, muốn lấy bao nhiêu thì lấy cũng là chuyện bình thường, chỉ là thời gian cô chịu đói quá nhiều, dù lúc có đồ ăn dư dả bà cũng rất nghiêm khắc bảo cô không thể lãng phí, nên cô không thể chịu được khi thấy có cơm thừa.
Cô cũng không biết là mình có làm sai hay không, nhưng bà nói rằng ranh giới đúng sai giữa người và người cũng không rạch ròi như vậy, thể hiện bản thân càng có lợi trong việc giao lưu hơn là che giấu bản thân. Sau này cô sẽ ở chỗ này rất lâu, cũng sẽ sống cùng Lâm Kiêu rất lâu, cho nên lấy lòng cũng không hẳn là chuyện khôn ngoan.
Kinh Trập lặng lẽ nói với bản thân, lần sau ăn nhanh lên một chút, anh không đợi cô nhưng cô có thể đuổi theo. Như vậy thì tài xế sẽ không cần phải đi lại lần hai.
Hôm nay không được rồi.
–
Lâm Kiêu cầm di động ngồi ở ghế sau trong xe đợi gần mười phút, đợi đến mức có chút mất kiên nhẫn, trong nhà đột nhiên có thêm một người quả thực anh vẫn chưa thích ứng được, cái cảm giác bị đè nén vô hình cùng bực bội khiến anh không thể nào hiền lành với Kinh Trập. Lúc nào anh cũng muốn chọc cô vài câu, nhưng nhiều khi sợ cô tức lên lại tức tưởi mách lẻo với ba mẹ, đôi khi lại nghĩ chọc cô tức tưởi mới tốt.
Dựa vào cái gì mà bắt anh phải chiều cô?
Không nghĩ tới cuối cùng là cô dùng vẻ mặt vô tội mà làm anh tức thành tên thiểu năng trí tuệ.
Anh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Trần Mộc Dương hỏi anh trên WeChat: Thiếu gia, sao cậu còn chưa tới vậy? Cậu điên rồi sao? Tiết đầu tiên là tiết Toán đấy, cậu làm bài tập xong chưa? Không định cóp bài đấy chứ?
Sau khi trải qua thời gian học quân sự thì đại khái là đã hiểu hết tính nết của các giáo viên. Lớp 26 luôn là nơi mà các học sinh kém tụ tập, các giáo viên khác cũng đã bó tay rồi, chỉ có giáo viên dạy Toán là vô cùng tích cực. Ông ấy rất không hài lòng với thành tích thi thử của lớp 26, tiết đầu tiên đã vô cùng khí phách nói một câu: “Năm nay các cô cậu rơi vào tay tôi thì coi như các cô cậu xui xẻo rồi.”
Ông ấy yêu cầu mỗi học sinh phải chuẩn bị ít nhất hai quyển vở, một quyển chép bài học và một quyển chép lại bài làm sai.
Thật ra chuyện này đối với các lớp khác thì đều là chuyện phải làm từ cấp hai, không cần giáo viên phải nói, nhưng đối với lớp 26 thì đúng thật là còn khủng bố hơn chuyện giết bọn họ, đặc biệt là còn muốn hai ngày thu vở một lần để kiểm tra.
Bài tập hàng ngày cũng sẽ kiểm tra lần lượt từng người, người nào cóp bài, nếu cóp đúng thì có thể không nhận ra, nếu cóp sai thì người cóp bài và người đưa bài cho cóp đều ăn đủ, cho nên lúc cóp bài mọi người đều vô cùng cẩn thận.
Lâm Kiêu ngẩng đầu nhìn về phía cửa nhà, cuối cùng cũng nhìn thấy cô bé hái nấm khoan thai bước ra, vừa đi đến sân thì có vẻ khá bất ngờ khi nhìn thấy chiếc xe vẫn còn đậu ở đó, sau đó nhanh chân bước đến.
Cô kéo cửa xe ra, có chút vụng về mà trèo lên xe, ngồi sát cửa, yên lặng một lát rồi nghiêng đầu nói: “Xin lỗi.”
Xin lỗi đã để hai người đợi lâu.
Nhưng anh cũng chưa nói là anh sẽ chờ cô, cho nên câu xin lỗi này như có vẻ khiến anh trở thành người gây rối vô cớ.
Tài xế A Long cảm thấy bầu không khí không đúng lắm, quay đầu nhiệt tình hỏi Kinh Trập: “Muội Muội, ăn no chưa?”
Tên ở nhà của Kinh Trập là Muội Muội, tên do bà lấy, không có hàm nghĩa gì, chỉ cảm thấy gọi dễ nghe và thân thiết.
Chú Lâm cũng thích gọi cô là Muội Muội.
Ở nông thôn thì không cảm thấy thế nào, mọi người đều gọi cô là Muội Muội, tới thành phố rồi có thể đều là những gương mặt xa lạ, khẩu âm cũng xa lạ nên cái tên Muội Muội hiển nhiên có chút kỳ quặc, ngón tay của Kinh Trập xoa xoa vào nhau: “Ăn no rồi ạ.”
A Long cười cười, anh ta có một đứa con gái mới ba bốn tuổi, cũng vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu, nên khi thấy Kinh Trập liền cảm thấy thân thiết, vì vậy không nhịn được hỏi han cô vài câu.
Cuối cùng thì Lâm Kiêu cũng nhớ tới phải nhắn cho Trần Mộc Dương, nhưng lại nói một câu không hề liên quan: Hôm nay đưa ai đó đến trường học.
Nhĩ Đông Trần: Là cô em gái khác cha khác mẹ đó của cậu sao?
Trước khi Lâm Chính Trạch đi đón Thẩm Kinh Trập đã nói qua chuyện này, ngày đó đúng lúc Trần Mộc Dương cũng có mặt, cậu ta nghe lỏm được Lâm Chính Trạch nghiêm túc nói với Lâm Kiêu rằng phải đối xử với Thẩm Kinh Trập như em gái khác cha khác mẹ.
Chân trước Lâm Chính Trạch vừa đi thì sau lưng Lâm Kiêu đã khịt mũi coi thường mà nói: “Dựa vào cái gì?”
Vì thế lúc này Trần Mộc Dương nhịn không được trêu chọc anh: “Thiếu gia, cậu ra lệnh đi, chặn ở WC hay là sân thể dục? Để tớ kêu thêm vài người, đảm bảo dạy dỗ cho dễ bảo, sau này thấy cậu sẽ đi đường vòng.
Song Mộc Lâm: …
Song Mộc Lâm: ….
Song Mộc Lâm: Mẹ nó cậu điên à????
Trần Mộc Dương còn chưa kịp gửi một đống dấu chấm hỏi qua thì Lâm Kiêu lại nói: Tớ lại không thù không oán với em ấy.
Nhĩ Đông Trần: ????
Đúng là mặt trời mọc từ phía Tây.
Song Mộc Lâm: Làm em ấy khóc thì người xui xẻo chính là tớ, bố tớ nâng niu em ấy như kiểu là con gái ruột, ngay cả mẹ tớ cũng phản chiến rồi.
Rõ là trước khi Lâm Chính Trạch xuất phát, Hình Mạn còn nói dự phòng trước: “Dù sao cũng không thân quen, em có thể duy trì phép lịch sự cơ bản là đã không tệ rồi, anh đừng vọng tưởng rằng em sẽ quan tâm con bé như con của mình.”
Kết quả là vừa gặp mặt, Kinh Trập nói một câu dì thật xinh đẹp đã mua chuộc được dì ấy.
Trần Mộc Dương không sợ chết mà điên cuồng nhảy disco trên khu mìn của Lâm Kiêu: Ba cậu thật sự để em ấy giám sát cậu học tập hả? U là trời, nếu em ấy có thể quản được cậu thì đúng là trâu bò.
Cậu ta đã quen biết với vị thiếu gia này mười mấy năm, đã quá hiểu tính anh rồi, thoạt nhìn anh hiền hòa nhưng trong xương cốt vô cùng cứng rắn.
Song Mộc Lâm: …
Nhĩ Đông Trần: Ý của tớ là hiện tại chỗ bên cạnh cậu còn trống, nếu cậu không vui thì hiện tại tớ sẽ tìm một người ngồi cũng bàn với cậu.
Lâm Kiêu là lớp trưởng, chủ nhiệm lớp lại không quá quản những việc trên lớp nên những chuyện ở trên lớp hơn phân nửa Lâm Kiêu có thể quyết định, đổi chỗ ngồi là chuyện không thành vấn đề.
Lâm Kiêu lại gửi dấu ba chấm, cảm thấy gần đây số lần mình cạn lời càng ngày càng nhiều, sau đó lại nghĩ tới chút nữa phải đi gặp thầy Hồ, thể nào bài tập toán cũng sẽ bị mắng loét mũi, nhất thời không có tâm trạng hồi âm tin nhắn. Trần Mộc Dương còn
nhắn lại một câu: Được rồi, đã biết, để tớ tìm người ngồi cùng bàn mới cho cậu.
Kinh Trập mang cặp sách màu trắng phấn, trên cặp sách còn treo một con thỏ được đan bằng len, anh nhìn chằm chằm con thỏ kia một lát, sau đó lại nhìn đồng hồ, tính toán thời gian, lông mày càng lúc càng nhíu chặt, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng chủ động hỏi: “Em làm bài tập toán chưa?”
Kinh Trập chần chờ gật đầu: “Làm rồi.”
Lâm Kiêu mặt không đổi sắc nói liều: “Lấy ra anh kiểm tra xem.”
Vẻ mặt của Kinh Trập hơi cứng lại.
A Long khởi động xe, xe Audi màu đen lái ra khỏi biệt thự, thời tiết hôm nay rất lạnh, sương mù nhàn nhạt như khói bao phủ mọi vật.
Phải cúi đầu vì bài tập khiến Lâm Kiêu cảm thấy sỉ nhục, vô cùng khó hiểu mà lẩm bẩm: “Anh nghĩ không ra, tại sao nhân loại lại phải học tập chứ? Anh muốn làm con cá mặn lười nhác không được sao?”
Kinh Trập nghiêng đầu tự hỏi một lát, cuối cùng thâm thúy nói một câu: “Những chuyện trên đời mà anh không hiểu còn rất nhiều, nếu không nghĩ ra thì nên đi đọc sách.”
Lâm Kiêu cười nhạt một tiếng, cảm thấy cô nói còn thái quá hơn cả giáo viên dạy Văn, thuận miệng trào phúng một câu: “Sau đó là nghĩ thông suốt sao?”
Kinh Trập mím môi: “Ừm… Sau đó anh sẽ phát hiện điều mình nghĩ không ra càng nhiều hơn.”
Lâm Kiêu: “…”
Kinh Trập chân thành nhìn anh: “Không chỉ là một hai việc này.”
A Long ở phía trước phụt cười ra tiếng, xem kính chiếu hậu nhìn thấy biểu cảm của Lâm Kiêu, nghẹn cười nói: “Xin lỗi.”
Lâm Kiêu đơ mặt, cảm thấy hiện tại nghe cô nói cái gì cũng giống như đang trào phúng.
*
Cuối cùng Kinh Trập vẫn kéo cặp sách ra, bên trong ngăn nắp như mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, sách vở đều xếp theo thứ tự lớn nhỏ, cô tìm lấy bài thi từ bên trong ra mà không hề đảo loạn bất cứ thứ gì, sau đó đưa bài thi cho anh.
Là cuốn của giáo viên trong trường tự in, lúc Lâm Kiêu đưa sách về cho cô cũng tiện tay mang về cùng.
Mới vừa khai giảng, bài tập cũng không phức tạp, phần lớn là bài tập sau tiết học, sau đó là trong sách luyện tập hoặc là những cuốn đề tự in như thế này.
Nhưng những học sinh lớp 26 tự nguyện làm bài tập sau tiết học chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Bởi vì không biết làm, hoặc là cái hiểu cái không, làm bài tập như thể hiện trường nhân loại phản tổ vậy, vò đầu bứt tai đau đớn muốn chết, rất tổn hại hình tượng.
Lâm Kiêu cúi đầu nhìn thoáng qua bài thi của cô, không biết là làm có đúng không nhưng ít ra là đầy đủ.
Nói là bạn giúp đỡ học tập, nhưng thật ra Lâm Chính Trạch cũng không có tính toán như vậy, chỉ là nói cho có lệ nhưng Thẩm Kinh Trập lại hơi cố chấp, hình như rất để ý đến chuyện này.
Là loại cảm giác bướng bỉnh muốn trả chút gì đó khi ăn nhờ ở đậu.
Cho nên trước sau gì Lâm Kiêu cũng không nói lời từ chối nào quá khó nghe, cũng không ôm bất cứ kỳ vọng nào với thành tích của cô, bởi vì nhìn dáng vẻ của cô cũng không quá thông minh. Hơn nữa, không phải là do anh kì thị người ở vùng núi, mà theo anh biết thì mấy năm nay điều kiện dạy học bên núi Lạc Âm vô cùng gian khổ. Bởi vì mẹ cô chết bệnh nên trong nhà chỉ còn một mình bà, biến cố không ngừng xảy ra, đi học thì thường xuyên đánh cá hai ngày phơi lưới ba ngày. Tuy rằng nghe nói thành tích khi thi lên cấp ba không tệ, nhưng anh vẫn cảm thấy nếu vào học ở trường trung học phụ thuộc Nam Lâm thì cô sẽ không theo kịp.
— Tình huống cụ thể anh cũng không rõ, chỉ nghe Lâm Chính Trạch nói qua vài câu.
Trường trung học phụ thuộc Lâm Đại nằm gần làng đại học, kế bên trường đại học Lâm Y, ở một góc vô cùng yên lặng ở vùng ngoại ô, học sinh của trường trung học phụ thuộc gọi nó bằng cái tên ‘thân mật’ là ‘chi nhánh bên ngoài của ngục Thập Lý’.
Ngục Thập Lý là ngục giam lớn nhất ở Nam Lâm, đây là nơi giam giữ tội phạm mắc tội nặng.
Xác suất học sinh ở trường trung học phụ thuộc đậu mấy trường đại học trọng điểm cũng coi như là đứng đầu, khiến không ít người sẽ tìm mọi cách để thi vào bên này.
Lâm Kiêu lên thẳng từ trường cấp hai, điểm trúng tuyển tuy hơi thấp nhưng cũng vừa sát nút. Trường trung học phụ thuộc có truyền thống hứng chịu chỉ trích và gây tranh cãi không ngừng, tức là các trường khác đã bắt đầu đi con đường nhân văn, còn nó thì vẫn dựa theo thứ tự để xếp lớp, thật không khéo Lâm Kiêu lại ở lớp cuối cùng —— lớp 26.
Bởi vì Thẩm Kinh Trập không thi lên cấp ba ở Nam Lâm, hơn nữa cuộc thi của hai tỉnh có sự khác biệt nên coi như cô cũng không có thành tích, bị xếp vào lớp cuối cùng.
Cũng may là tuy rằng thành tích ở trường trung học phụ thuộc có “cấp bậc nghiêm ngặt”, nhưng giáo viên dạy cũng không kể thành tích, dạy học cũng không có gì khác nhau, chỉ là hy vọng căn cứ vào trình độ học sinh khác nhau mà thay đổi tiến độ học tập.
Kinh Trập trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Kiêu cầm bút sao chép bài thi, không thể nào hiểu nổi sao da mặt anh lại dày như vậy.
Kinh Trập nắm con thỏ rà qua rà lại rất lâu, nghẹn đến mức sắp nội thương thì cuối cùng cũng tới cửa Nam. Cửa Nam cách khu dạy học của khối lớp 10 chỉ có năm phút đi đường. Lâm Kiêu vẫn chưa chép xong, ở trên xe lại múa bút thành văn ba phút, sau đó mới nghênh ngang đưa bài thi cho cô, cất bước xuống xe.
Phần lớn học sinh của trường trung học phục thuộc đều ở ngoại trú, có không ít quầy bán bữa sáng trước cổng trường, xe dừng ở một chỗ xa hơn chút, trước mặt là một biển người.
Anh vác ba lô bằng một vai, một tay cắm ở trong túi, vẫy tay chào hỏi với các bạn học đi ngang qua, lách qua đám người đi về phía trước, bởi vì chép xong bài tập rồi nên tâm tình tốt hơn chút, anh định mang Thẩm Kinh Trập lên văn phòng tìm lão Hồ.
Đi được mấy bước, quay đầu lại xem thì thấy cô nhăn mày, không ấm ức cũng không tức giận, thậm chí biểu cảm cũng nhàn nhạt, nhưng lại khiến anh thấy được vài phần bao dung của người đứng trên cao nhìn xuống: Đứa nhỏ này thật không biết cố gắng.
Lâm Kiêu dứt khoát xoay người, đứng ở đó quang minh chính đại chăm chú nhìn cô, mang theo chút ý vị soi mói: “Thẩm Kinh Trập.”
Kinh Trập vừa đi vừa ngẩng đầu: “?”
Lâm Kiêu: “Đi nhanh lên chút, em là bà già hả?”
Kinh Trập còn tưởng rằng anh muốn mắng chửi người, nghe vậy thì sửng sốt: “Ừm.”
Sau đó lại đi nhanh mấy bước, đuổi kịp anh, thỏ con lắc qua lắc lại.
Đến gần, anh giơ tay lắc con thỏ của cô: “Tự mua à?”
Kinh Trập lắc đầu.
Con thỏ được dệt bằng sợi len trắng thô, hai lỗ tai gục xuống, ôm một cây cà rốt, biểu cảm giống với cô, có một loại hiền từ không hợp với tuổi.
Giống như bà cụ non vậy.
Lâm Kiêu cho rằng là ai đó tặng, trách không được cô nâng niu quý nó như vậy.
Giây tiếp theo lại nghe cô nói: “Em tự làm.”
Lâm Kiêu im lặng nhìn cô, gật đầu nói: “Giỏi đấy!” Sau đó thuận miệng nói một câu: “Làm cho anh một cái nhé?”
Kinh Trập không trả lời ngay.
Lòng tự trọng của thiếu gia Lâm dâng lên, từ nhỏ đến lớn có cái gì mà anh không mua được đâu, khẽ hừ một tiếng: “Đùa chút thôi.”
Kinh Trập theo sát anh, sợ anh lại chê mình đi chậm, cô gần như phải chạy theo. Cô đi càng nhanh thì anh lại càng đi nhanh hơn, phảng phất như đang cố ý chọc giận cô.
Kinh Trập cảm thấy có không ít người đang nhìn bọn họ, cô đột nhiên duỗi tay nắm lấy quai đeo balo của anh, Lâm Kiêu quay đầu: “Làm sao?”
Kinh Trập nhỏ giọng nói: “Em làm cho anh nhưng anh phải đeo nó lên.”
Lâm Kiêu: “Hử?”
Kinh Trập: “Bởi vì thấy anh không thực sự muốn cho nên em không nhận lời ngay.”
Cô giải thích.
Lâm Kiêu gật đầu: “Rất có nguyên tắc.”
Kinh Trập “ừ” một tiếng.
Lâm Kiêu làm sao có thể đeo loại đồ chơi này lên người được, cho nên anh không lên tiếng nữa.
Tiếng người ồn ào, các cô gái chàng trai mặc đồng phục tới tới lui lui, vô cùng náo nhiệt, cổng lớn của trường học đồ sộ, phía trên là chữ thư pháp của một vị pháp gia nổi tiếng tặng lưu niệm, khí thế rộng rãi, Kinh Trập ngẩng đầu, nhẹ giọng “oa” một tiếng.
Trước kia cô chưa từng thấy qua trường học lớn như vậy. Lúc cô học tiểu học thì trường là một đống nhà ở đã vứt đi, bởi vì quá ít học sinh, thậm chí mấy khối lớp đều học cùng một chỗ, mỗi ngày Kinh Trập nghe giảng bài này xong lại nghe bài giảng kia, còn xảy ra tình trạng gió thổi trời mưa trong phòng học nữa.
Sau lại lên cấp trung học cơ sở, cuối cùng cũng lên trên trấn đi học, trấn nhỏ hoang vu, trường học cũng cũ nát, nho nhỏ, vách tường loang lổ, đầy các khẩu hiệu được sơn bằng sơn đỏ, Kinh Trập nhớ rõ nhất là một câu: Thiên hành kiện, quân tử phải không ngừng vươn lên(*).
(*) Vũ trụ không ngừng vận chuyển, người phải làm theo trời đất, vĩnh viễn không ngừng hướng về phía trước.
Lâm Kiêu cũng không quay đầu, tặng cô một câu: “Nhà quê.”
Kinh Trập cũng không giận, nhìn bên cạnh có người dùng xe thể thao tới đưa học sinh, sàn của xe thể thao thấp đến mức gần như muốn chạm mặt đất, người từ trong đi ra như là chui từ dưới đất lên, Kinh Trập lại lần nữa nhẹ giọng “wow” lên.
Lâm Kiêu thậm chí không cần quay đầu lại cũng biết cô đang ngạc nhiên vì cái gì.
Nhà quê, hôm nào anh bảo A Long lấy chiếc Ferrari của bố anh ra chạy.
Truyện convert hay :
Mị Vương Sủng Thê: Quỷ Y Ăn Chơi Trác Táng Phi