Tín Đồ Ngày Xuân

Chương 37


trước sau

Phiên Ngoại

Lúc Kinh Trập nhận được thư thông báo, cô đưa đến cho bà xem.

Mẹ cô cũng từng là sinh viên của đại học Lâm.

Đã nhiều năm trôi qua, giấy thông báo trúng tuyển cũng không còn kiểu dáng như cũ, nhưng vẫn bộc lộ niềm thương cảm cảnh còn người mất.

Bà vuốt ve phong thư màu đỏ, im lặng một hồi lâu, sau đó mới mỉm cười: “Sau này Muội Muội của chúng ta đã là sinh viên rồi.”

Hốc mắt Kinh Trập cay cay, yên tĩnh tựa vào vai bà một lát.

Nếu như hoài niệm cũng có âm thanh, thì có lẽ đó là tiếng nhịp đập của trái tim, im lặng không một tiếng động, nhưng lại kết nối như hình với bóng. Khi bạn cảm thấy thời gian đã bào mòn tất cả, nhưng tại một thời điểm nào đó nó lại rung động dữ dội.

Có lẽ bà đang nhớ đến mẹ cô, cô cũng vậy.

Nếu như mẹ vẫn còn sống, chắc bà ấy đang là giáo sư ở Đại học Lâm, nhưng cô sẽ không thể thường xuyên gặp bà ấy. Bởi vì chuyên ngành của cô là Kiến Trúc, còn mẹ lại thuộc lĩnh vực Thiên Văn Học. Ở thời đại ấy, mọi người đều đua nhau đi học Sư Phạm, mẹ lại chọn theo một cái ngành mà ai nghe cũng sẽ lắc đầu. Chỉ có một mình bà vẫn luôn ủng hộ mẹ.

À… Còn có bố nữa.

Mẹ làm gì bố cũng thấy đúng, sự tin tưởng của ông ấy có hơi mù quáng và cố chấp.

Bà đi dạo với Kinh Trập, mang theo một cái túi, đeo nơi khuỷu tay, giống như một cái giỏ đựng rau.

Bên trong giở có rất nhiều thứ lặt vặt.

Kinh Trập nói: “Bên trong có gì vậy bà? Để cháu mang giúp cho.”

Bà nghiêng người qua một bên, ý muốn từ chối: “Sức bà còn tốt chán, cháu đừng có nhìn bà đi lại không nhanh nhẹn mà tưởng bở, bà còn đèo theo cháu đi leo núi được đấy!”

Kinh Trập mỉm cười, nói: “Woa, bà lợi hại quá!”

Bà hất cằm lên, biểu cảm như đó là điều đương nhiên.

Kinh Trập tin là vậy, chỉ cần cô không để chuyện đó xảy ra thêm lần nào nữa. Cô nhớ lúc cô còn nhỏ, có một lần cô bị bệnh, nửa đêm sốt rất cao, sốt cao đến mức bắt đầu nói mê sảng. Uống thuốc hạ sốt cũng không ăn thua gì, không những không giảm nhiệt mà còn tăng cao, bên ngoài trời mưa như trút nước. Lòng bà nóng như lửa đốt, lâm vào cảnh đường cùng, bà đành phải đội mưa cõng cô lên trấn trên để khám bệnh.

Năm đó mặc dù cô có hơi gầy bé một chút, nhưng cũng đã bảy tám tuổi rồi.

Bà mặc áo mưa vào, cõng cô lên lưng, vì không thể cầm đèn pin nên chỉ có thể nhét nó vào túi quần, nhìn không rõ đường đi, chân cao chân thấp bước lên phía trước.

Nửa đường thì cô tỉnh lại, cô muốn leo xuống tự đi, bà chỉ lo cô bị trượt ngã nên cõng cô đi hết quãng đường.

Sau đó, mỗi lần đi đường núi mà trời đổ mưa thì Kinh Trập đều nghĩ rằng, đi bộ thôi cũng đã khó rồi, làm sao bà có thể cõng cô đi một đoạn đường dài như vậy?

Cô nợ bà, cả đời này cũng trả không hết.

Trong công viên có rất nhiều người, lúc chạng vạng đều là các cụ ông cụ bà đang tập luyện, hoặc mang theo các bé trai bé gái đến đây chơi.

Bà thuần thục tìm thấy nhóm bạn đồng hành của mình, có vài người đang ngồi trên hành lang trò chuyện, dường như đã rất quen thuộc rồi.

Một bà cụ hỏi: “Đây là cháu gái của bà sao? Xinh xắn thật đấy.”

Bà tươi cười vỗ nhẹ lên cánh tay của Kinh Trập: “Đúng vậy, giống bố mẹ nó.”

Gần đây Kinh Trập đang đi làm thêm, không hay đi ra ngoài với bà, đây là lần đầu tiên cô gặp mặt các bà cụ này. Cô dè dặt cười cười, ngồi xuống gần bà.

Trong túi của bà đều là sợi len, bà muốn đan cho cô một chiếc khăn quàng cổ và một đôi găng tay. Mùa đông ở Nam Lâm cũng lạnh như vậy, bà nói rằng, mắt của bà ngày càng kém đi, muốn đan sớm hơn để lúc vào đông còn có cái mà đeo.

Kinh Trập: “Cháu cũng biết đan mà.”

Bà liền oán trách: “Cháu cứ lo học hành cho tốt đi, mệt rồi thì đi chơi, cứ để mấy việc này bà làm cho. Lại nói, cháu chỉ mới học được vài cách đan, đan không đẹp.”

Kinh Trập thanh minh: “Đâu có ạ.”

Suốt cuộc đời này bà chưa từng ngơi tay một ngày, Kinh Trập biết bà vẫn luôn hy vọng cô sẽ trở thành một người có thể tạo ra giá trị. Vì thế cô cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nói: “Vậy cháu muốn một chiếc khăn quàng cổ màu hồng, một đôi găng tay màu trắng.”

Bà cười cười rồi đeo cái kính viễn thị lên: “Bà biết rồi.”

Lúc Lâm Kiêu gửi tin nhắn tới là lúc cô đang ngồi chụp chung một tấm ảnh với bà.

Mùa Xuân: Em đang đi công viên với bà, anh có muốn tới không?

Ôm Lấy Mùa Xuân: Bà đang làm gì vậy, đan khăn quàng cổ hả?

Mùa Xuân: Ừm, bà sốt ruột muốn đan từ bây giờ, em nhìn thấy cũng nóng theo luôn.

“Anh cũng muốn có.” Lúc Lâm Kiêu đến đây, hai người đi qua một bên ngồi nói chuyện, anh quay đầu lại, có chút oán trách kề tai nói nhỏ với cô.

Vừa nhìn thấy khăn quàng cổ, một số hình ảnh không vui liền nhảy ra trong đầy, đến nỗi cứ nhìn thấy là sẽ nhịn không được mà ghen tuông, mặc dù bây giờ hai người họ đang hẹn hò cũng không thể nào xóa nhòa đi.

Đến bây giờ anh vẫn chưa hỏi vì sao cô lại tặng khăn quàng cổ cho Châu Bất Ngôn. Loại hành động quá mức thân mật này khiến anh không muốn tự rước nhục vào thân.

Ngày hôm đó, Kinh Trập nói rằng cô nhận quà của Chu Bất Ngôn xong thì đi gửi đồ cho bà, chứ không phải gửi cho Châu Bất Ngôn.

Lúc đó anh cũng không dám hỏi nhiều thêm một câu: “Tại sao anh ta lại gửi bút máy cho em?”

Có thể là không dám, cũng có thể là không muốn.

Sợ bản thân mình không phải là người mà cô thích nhất, càng sợ mình chỉ là một cái lốp xe dự phòng.

Có một số chuyện không nên hỏi thì tốt hơn.

Kinh Trập nhìn bà một chút, lại quay đầu nhìn Lâm Kiêu: “Không phải anh không thích sao?”

Lâm Kiêu hồi tưởng lại, có chút hoang mang hỏi: “Anh có nói anh không thích sao?”

Kinh Trập nghiêng đầu suy nghĩ một lát: “Anh nói nó rất ngốc.”

Lâm Kiêu hoàn toàn không nhớ, anh ăn nói tùy tiện, nói xong rồi sẽ quên ngay. Anh không phải là một con người tinh tế, nhưng đột nhiên lại có chút hối hận vì đã không nhớ ra.

Kinh Trập gật gật đầu: “Em có đan cho anh một cái, sau đó đem tặng cho người khác rồi.”

Lâm Kiêu chau mày nhảy dựng: “Cái màu nâu nhạt đúng không?”

Kinh Trập gật đầu, có hơi ngạc nhiên: “Sao anh biết?”

Cô không kịp đưa cho anh, lúc đến Nam Lâm là đã bắt đầu đan rồi. Khi lên lớp Mười Một mới đứt quãng đan xong, vốn dĩ muốn đem nó làm quà tặng anh, còn chưa kịp đưa thì có một ngày, trong lúc anh đang nói chuyện với Trần Mộc Dương, cô nghe thấy anh nói đeo khăn quàng cổ nhìn rất ngu ngốc, đặc biệt là khăn quàng cổ tự tay đan bằng sợi len thô, nhìn càng ngu hơn.

Thế là chiếc khăn quàng cổ của Kinh Trập chưa kịp tặng đã chết non, sau đó cô vẫn đan cho xong, nhưng cứ để mãi ở nơi đó.

Sau đó Châu Bất Ngôn muốn xin cô một ước muốn, Kinh Trập nói cô cũng muốn tặng cho anh ta một món quà, hỏi anh ta thích cái gì, thì anh ta nói thích đồ thủ công do cô làm. Thật ra mỗi lần như vậy Kinh Trập đều không tự tin, vì Châu Bất Ngôn luôn khoa trương khen đồ thủ công của cô làm đẹp. Nhưng mà được người khác thích cũng là một chuyện vui, cô bèn hỏi, một chiếc khăn quàng cổ không thể tặng nên cứ để đó chưa dùng đến có được không?

Anh ta nói đương nhiên, thế nên cô đã gửi tặng cho anh ta.

Lâm Kiêu nghe xong, cười lạnh một tiếng: “Anh đương nhiên biết.”

Nhắc đến cái này Lâm Kiêu trong nháy mắt lấy lại tinh thần, hận không thể phân tích cho cô nghe: “Tặng một cái khăn quàng cổ cho bạn nam, em thấy có đúng không?”

Kinh Trập: “Không lẽ cứ giữ mãi như vậy sao? Phí lắm!”

Thứ cô không muốn thấy nhất đó là lãng phí.

Lâm Kiêu bực mình, hơn nửa ngày sau mới gằn giọng nói lại lần nữa: “Anh cũng muốn!”

Kinh Trập lại nhìn bà một cái, sau đó quay đầu ghé vào tai anh nhỏ giọng nói: “Đừng nói với bà nha, nếu không bà lại đòi đan cho anh, mắt của bà không tốt. Đợi vài bữa nữa em đan cho anh một cái.”

Lâm Kiêu thoải mái “ừm” một tiếng, nhìn cuộn len trong tay bà, nói: “Anh cũng muốn màu đỏ rực như vậy.”

Kinh Trập há hốc, liếc nhìn anh một cái, không thể tưởng tượng nổi một tên cao to như thế này lại đeo một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ thì sẽ như thế nào, bèn chần chừ hỏi một câu: “Hay là màu đen?”

Lâm Kiêu lắc đầu, vẫn kiên quyết: “Màu đỏ!”

“Được rồi!” Kinh Trập gật đầu.

Lâm Kiêu nhịn không được ám chỉ nhắc nhở cô: “Không được tùy tiện tặng đồ dùng cá nhân cho bạn nam khác.”

Nói xong còn không quên nhấn mạnh: “Trừ anh ra.”

Kinh Trập rốt cuộc cũng nhận ra: “Ý anh là em tặng khăn quàng cổ cho đàn anh?”

Lâm Kiêu khó chịu “ừm” một tiếng.

Đột nhiên Kinh Trập cười rộ lên, nghiêng đầu hỏi anh: “Anh đang ghen hả?”

Lâm Kiêu bĩu môi, khẩu thị tâm phi nói: “Không có.”

Ý cười trên môi Kinh Trập càng sâu, cô cúi đầu tìm điện thoại, lục lọi một lúc, cuối cùng cũng tìm thấy. May thay ghi chú vẫn còn ở đây, cô bèn dán trước mặt anh cho anh xem.

Kinh Trập cũng chưa đến mức tùy tiện tặng đồ cho người khác, chỉ tặng cho anh ta một món đồ không thể tặng đi thôi, Châu Bất Ngôn nói được thì cô mới tặng cho anh ta. Bởi vì được tỏ tình và cũng đã từ chối, cô biết mình nên giữ kẽ, vậy nên để tránh hiểu lầm cô còn đặc biệt nhắc nhở một câu: “Trước đây em đan cho anh trai em nhưng anh ấy không thích đeo khăn quàng cổ. Bỏ đi cũng tiếc lắm, anh xem có thể dùng hay không? Nếu anh không dùng đến thì giúp em tặng cho người cần dùng nó nhé! Cảm ơn đàn anh.”

Lâm Kiêu xem xong, trong phút chốc cả người đều cảm thấy khoan khoái, thậm chí có chút đau lòng thay Châu Bất Ngôn.

“Anh ta biết cái này vốn dĩ là tặng cho anh rồi à?” Lâm Kiêu xác nhận lại.

Kinh Trập gật đầu: “Ừm.”

Lâm Kiêu cảm thấy không được phúc hậu cho lắm, nhưng vẫn nhịn không được mà cười lên: “Anh ta biết thật sao?”

Kinh Trập đưa tay che miệng anh: “Sao anh cứ hỏi mãi thế!”

Ngày hôm đó, Lâm Kiêu không những biết được Kinh Trập từ chối Châu Bất Ngôn, còn biết rằng giữa Châu Bất Ngôn và Kinh Trập thật sự rất có duyên. Lúc cô mới đến Nam Lâm, trên đường đi bắt gặp một người đang cầm cuốn sách có in tên mẹ cô, bèn đuổi theo nửa ngày đường, sau đó thì mất dấu. Mà người đó chính là Châu Bất Ngôn, cuốn sách đó là một cuốn phổ cập kiến thức chuyên ngành Thiên Văn Học, anh ta mượn từ chỗ bác gái của mình. Thẩm Hàn Tây không phải là tác giả, mà cùng biên soạn với một người khác, phát hành với số lượng rất ít, bây giờ muốn mua thì rất khó.

Đối với Kinh Trập mà nói, đây là một trong số những kỷ vật hiếm hoi mà mẹ cô để lại, nếu không có Châu Bất Ngôn thì cô còn không biết đến sự tồn tại của cuốn sách đó.

Sau này Châu Bất Ngôn về lại trường cấp ba tham gia buổi tọa đàm, gặp Kinh Trập là vì muốn đưa cuốn sách đó cho cô. Anh ta định tặng cô nhưng cô lại từ chối, không phải vì đó là sách của anh ta, mà vì đó là sách mà bác gái anh ta sưu tầm, bên trên còn có chữ ký của mẹ cô và tác giả còn lại. Cô cũng không muốn chiếm làm của riêng, cách nhiều năm như vậy rồi, có một cuộc gặp gỡ bất ngờ như vậy đã là món quà mà số mệnh ban tặng.

“Aizz, Muội Muội, lúc đó không phải em đang thích anh chứ?”

Kinh Trập lắc đầu: “Không có.”

Lâm Kiêu nghi ngờ liếc nhìn cô một cái:”Anh không tin.”

Kinh Trập bật cười: “Vậy thì là có.”

Lâm Kiêu buồn bực: “Cuối cùng là có hay không?”

Kinh Trập luồn những ngón tay vào khe hở giữa những ngón tay anh, nắm thật chặt: “Dù sao chỉ có một mình anh, không có ai khác.”

Giọng nói của cô trước sau như một, nghiêm túc thành khẩn, đột nhiên anh cảm thấy thích nhau từ khi nào không còn quan trọng nữa.

Đầu tháng Chín, trường Đại học Lâm Đại bắt đầu kỳ huấn luyện quân sự. Ánh mặt trời thiêu đốt từng tấc đất, kết hợp với vị sĩ quan huấn luyện tra tấn đám sinh viên năm nhất đến chết đi sống lại.

Kinh Trập đứng yên, nghe thấy tiếng hô nghỉ ngơi mới thuần thục bắt chéo chân ngồi xuống.

Mọi người đều ngồi trên mặt đất.

Bạn nữ ngồi bên đã quan sát cô suốt mấy ngày nay rồi, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Này, bạn hiền, bạn không nóng ư?”

Cô ấy chưa từng thấy biểu cảm của cô thay đổi, mỗi ngày đều im lặng như vậy, cảm xúc bình ổn, quả thật là thần tiên trên trời.

Ánh mặt trời gắt đến mức khiến người ta mờ mắt và uể oải, Kinh Trâp khựng lại vài giây, lúc sau mới nhận ra cô bạn đang nói chuyện với mình. Cô rút một chiếc khăn tay từ trong túi ra lau lau cái trán ưới đẫm mồ hôi, lau xong lại nhét vào túi áo, nghiêm túc gật đầu: “Nóng chứ.”

Nhưng cũng hết cách.

Có lẽ do biểu cảm của cô quá nghiêm túc, thành ra có hơi ngốc, bạn nữ kia không thể không bật cười: “Cậu đáng yêu thật đấy!”

Chỉ là một câu nói khách sáo, nhưng thật sự cô ấy cảm thấy Kinh trập rất thú vị, thời buổi này rồi mà vẫn có người dùng khăn tay.

“Tớ tên là Lương Băng.”

Kinh Trập cũng cười với cô ấy: “Thẩm Kinh Trập.”

Hai người cũng xem như quen biết rồi, ngoại trừ ba người bạn ở trong ký túc xá thì đây là cái tên thứ tư mà cô ghi nhớ.

Sĩ quan huấn luyện đứng dưới một táng cây nhỏ có bóng râm, cầm theo một bình nước, vừa uống vừa nói chuyện với sĩ quan của lớp bên cạnh. Mọi người đều im lặng, sợ nếu làm kinh động đến sĩ quan thì ông ta sẽ cho mọi người đứng tiếp. Mọi người chỉ hi vọng sĩ quan nói chuyện đến quên trời quên đất, đem bọn họ vứt ra sau đầu càng tốt.

Lương Băng lấy một cái gương mini ra, ngắm nghía bản thân trong gương, bất kể cô ấy có bôi kem chống nắng đến cỡ
nào thì da mặt vẫn ngày một sạm đi, buồn rầu thở dài một hơi: “Chuỗi ngày tra tấn này khi nào mới kết thúc đây? Nó đang phá hủy dung nhan của tớ nè.”

Cách nói của cô ấy khiến Kinh Trập nhớ đến Tần Tuyết, sau đó nhịn không được mà bật cười.

Tần Tuyết là một cô bạn ở lớp 26 có ước mơ trở thành ngôi sao, sau này cô ấy thật sự thi đỗ vào trường điện ảnh. Trước khi đi còn không quên ký tên cho Kinh Trập, dặn dò cô bảo quản cho tốt, nói sau này khi cô ấy nổi tiếng rồi, cái này sẽ rất có giá, ngữ khí của cô trịnh trọng đến nỗi như đang nhận giải Oscar vậy.

Lương Băng nói xong thì xịt lại chống nắng, lúc cô ấy xịt một cái, những người còn lại giống như bừng tỉnh, vội vàng lôi bình xịt chống nắng của mình ra xịt loạn xạ.

Một bạn nữ ở phía sau hỏi Lương Băng: “Nữ thí chủ, có thể cho bần ni mượn xịt một cái được không?”

Lương Băng bị cô bạn chọc cười, xoay người ra phía sau, đưa tay ra với cô ấy, ý bảo đưa mặt lại đây. Cô bạn ngẩng mặt lên rồi nhắm mắt lại, Lương Băng xịt lên xịt xuống một lượt, không bỏ sót một nơi nào trên khuôn mặt.

Cô bạn kia chắp tay: “Thí chủ là người tốt.”

Lương Băng buồn cười: “Sao cậu lại hài hước như vậy.”

Cô ấy quay đầu lại nhìn Kinh Trập, dưới ánh mặt trời, làn da của cô trắng đến nỗi có thể nhìn thấy mạch máu mỏng và cả lông tơ, ngay cả lông tơ cũng mỏng trắng trong suốt.

Lương Băng chọc chọc Kinh Trập: “Bạn hiền, có muốn xịt một chút không?”

Dì Hình Mạn cũng có chuẩn bị cho cô, nhưng cô luôn quên không dùng.

Thậm chí hôm nay cũng không mang theo.

Kinh Trập gật gật đầu, học theo cô bạn phía sau nhắm mắt lại.

Động tác của Lương Băng rất nhẹ nhàng, nhịn không được cong môi cười lên: “Kinh… Trập, cậu có người yêu chưa? Không giấu gì cậu, tớ có một đứa em trai…”

Tuy cô ấy hỏi như vậy, nhưng trong tiềm thức vẫn nghĩ là chưa có, có thể là vì hình ảnh khuôn mẫu từ thời cấp ba, cứ luôn cho rằng những bạn nữ đáng yêu ngoan ngoãn sẽ không yêu sớm.

Mới nói được một nửa thì Kinh Trập đã gật đầu.

Lương Băng há hốc kinh ngạc trong hai giây, không thể không xác định lại một câu: “Không phải là đàn anh kia chứ? Phòng cháy phòng trộm không bằng phòng đàn anh!”

Kinh trập cười cười lắc đầu: “Không phải, quen biết lâu rồi.”

Lương Băng bừng tỉnh: “Thì ra là bạn cấp ba! Cũng thi vào trường Đại học Lâm sao?”

Kinh Trập gật gật đầu: “Học khoa Quản Lý.”

Lương Băng vẫn còn khá tò mò, con người cô ấy thích nói nhiều lại hay đi hóng chuyện, nhưng chưa hỏi được câu thứ hai thì bị tiếng hô tất cả tập hợp chấn động đến tê tai.

Cả đám người ủ rũ đứng lên, ai oán nhìn huấn luyện viên.

Lại qua nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng cho nghỉ ngơi thêm mười phút.

Không ít người chạy đi siêu thị mua nước, giành giật từng giây để được đứng dưới điều hoà.

Kinh Trập ngồi ở mép bồn hoa để tránh nắng, bên cạnh còn một đám người, sân vận động đông nghịt. Họ đang ở trên con đường vào cổng phía Nam của khu ký túc xá phía Đông, người đến kẻ đi, lúc huấn luyện quân sự luôn bị những anh chị khoá trên đang quay về ký túc xá dòm ngó. Lúc nghỉ ngơi, đến lượt họ xếp hàng quan sát tất cả những người đi qua.

Có một anh đẹp trai đi đến, đương nhiên rất bắt mắt.

Các bạn nữ đều rất rụt rè, cùng lắm là chỉ nháy mắt với những người xung quanh: “Đẹp trai quá!”

Mặc bộ quân phục mà hầu hết mọi người đều mặc không hợp càng đẹp trai ngút trời.

Mấy tên con trai khác ngược lại liên tục huýt sáo, huýt sáo cũng thôi đi, có một tên còn nói với cô bạn gái quen biết kế bên: “Sao cậu chẳng biết thẹn thùng gì hết vậy? Hại một thằng con trai như tớ ngại muốn chết.”

Vừa dứt lời, cả bọn cười phá lên.

Lâm Kiêu chọn làm ngơ, cũng may từ trước đến nay anh không sợ những trường hợp như vậy, da mặt đã dày đến mức bách độc bất xâm. Khuôn mặt điềm đạm đi qua, ngồi xổm trước mặt Kinh Trập: “Cho anh năm đồng đi.”

Lương Băng ngồi bên cạnh Kinh Trập, là một người mắc bệnh cuồng nhan sắc giai đoạn cuối, trơ mắt nhìn một anh chàng đẹp trai đi về phía mình. Trái tim còn đang rung động mãnh liệt, thế nhưng lại bị tư thế nghiêm túc xin năm đồng của anh chàng đẹp trai chọc cười. Cô ấy bụm miệng, nhịn không được mà bật cười thành tiếng.

Lâm Kiêu nghiêng đầu, nhíu mày nhìn cô ấy một cái, vẫn thản nhiên quay đầu lại nhìn Kinh Trập, có chút oán trách nói: “Lúc trưa anh đã gửi tin nhắn cho em rồi.”

Vòi tiền.

Kinh Trập nuốt một ngụm nước bọt, cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh đang bàn tán. Da mặt anh dày, nhưng cô lại có chút chột dạ, nhỏ giọng nói: “Em không xem điện thoại.”

Cô không bị nghiện điện thoại, nếu không cần thiết thì cả ngày cũng chẳng đụng tới.

Bình thường cô sẽ để chế độ rung, hoặc là kiểm tra tin tức đúng giờ, nhưng lúc huấn luyện quân sự mà để trong túi thì sẽ ảnh hưởng đến động tác. Cho nên cô cất luôn vào trong ba lô, sau khi ăn cơm trưa xong cũng không xem.

Lâm Kiêu cũng đã quen, lại duỗi tay ra: “Anh muốn uống Coca.”

Kinh Trập khẽ thở dài, bèn lấy ra ba đồng từ trong túi nhét vào tay anh: “Ba đồng là đủ rồi.”

Lâm Kiêu há miệng thở dốc, thật sự không nghĩ đến năm đồng còn có thể giảm giá thành ba đồng. Một thiếu gia từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, tiêu tiền như nước, lần đầu tiên cảm thấy kiếm tiền thật khó.

Anh thở dài một hơi: “Được rồi!”

Anh khẽ nhíu mày, trông có hơi nghiêm túc và trầm lắng. Vẻ ngây ngô thời niên thiếu đã dần dần phai nhạt, Kinh Trập đột nhiên cảm thấy bả vai của anh rộng lớn hơn rất nhiều, chỉ cần ngồi xổm như vậy cũng mang theo cảm giác áp bức.

Lương Băng lại nhịn không được mà cười to.

Kinh Trập khều khều tay anh: “Sao anh chưa về đi? Coi chừng bị phạt đó.”

Lâm Kiêu chậm chạp đứng lên, đưa tay xoa đầu cô, hơi khom người xuống nói: “Buổi tối đi ăn cơm chung nha.”

Kinh Trập gật gật đầu, lại đẩy nhẹ anh: “Đi nhanh đi.”

Lâm Kiêu “chậc” một tiếng, có chút không hài lòng dùng ngón trỏ nâng cằm cô lên một chút, sau đó nói một câu: “Anh đi đây.”

Đi được nửa bước lại quay đầu, mở lòng bàn tay ra nhìn cô: “Cho anh ba đồng thật hả?”

Vẻ mặt kinh ngạc của anh giống như không thể tin rằng Kinh Trập có thể tuyệt tình đến vậy, biểu cảm “không thể nào như vậy được”.

Hai hàng dài các bạn sinh viên ước chừng bị sự tương phản của anh chàng đẹp trai này điểm đúng huyệt cười, ai nấy đều cười ầm lên.

Có một bạn nam bắt tay thành cái loa hét lên: “Người anh em, địa vị của cậu trong gia đình thật đáng lo ngại!”

Lâm Kiêu phất tay, phối hợp diễn sâu thở dài một hơi: “Đây là lúc nên giấu chút quỹ đen rồi.”

Nói xong, anh trịnh trọng đem ba đồng đó cất vào trong túi.

Tuy anh đã đi một đoạn xa, nhưng cả đám người vẫn còn cười nói bàn luận về anh.

Có một bạn nữ hô to: “Đây chính là soái ca sao? Với cái khuôn mặt đẹp không góc chết này, tớ đây cũng muốn cho cậu ấy năm đồng, thật là đáng thương.”

Cả đám lại cười phá lên.

Lương Băng chọc Kinh Trập: “Người đó là bạn trai của cậu à?”

Kinh Trập ngại ngùng gật đầu, giải thích thay cho anh: “Tiền của anh ấy để ở chỗ tớ.”

Lương Băng có hơi chấn động, giơ ngón tay cái với cô: “Giỏi lắm chị em, sớm như vậy đã cầm quyền kinh tế, rất có tương lai.”

Rõ ràng anh chàng đẹp trai cũng rất tự nguyện.

Kinh Trập phì cười, dừng trong giây lát, cũng không giải thích gì thêm.

Nói ra cũng hơi phức tạp….

Nghỉ hè Kinh Trập có làm hai công việc bán thời gian, lúc nhận được tiền lương, cô đưa ba phần cho bà ngoại bảo quản, chỉ giữ lại một phần làm phí sinh hoạt. Số tiền còn dư, nghĩ lui nghĩ tới, cô quyết định mở một tài khoản rồi gửi tiền vào đó, đưa thẻ cho Lâm Kiêu: “Anh đưa cho chú và dì giúp em. Nếu sau này em dư nhiều tiền thì em sẽ gửi vào trong này. Đừng từ chối, em vẫn sẽ chăm sóc tốt cho mình trước, nhưng những thứ cần trả thì vẫn phải trả.”

Lúc đó Lâm Kiêu đã sửng sốt một hồi lâu, anh biết rõ công việc làm thêm của cô kiếm được bao nhiêu tiền, một bữa ăn của mẹ anh còn nhiều hơn số đó. Bố mẹ anh chưa bao giờ nghĩ sẽ nhận lại báo đáp, hai người họ đối xử với Kinh Trập như vậy một phần là do bố mẹ cô, một phần là vì thật lòng yêu thích cô, thương cô và bà.

Đối với nhà họ Lâm, chi phí tiêu dùng của cô không đáng là bao, cô ở nhà họ Lâm lâu như vậy rồi cũng không phải không biết, nhưng cô vẫn nghiêm túc nghĩ đến việc báo đáp. Thế nên một lúc lâu sau anh cũng không biết nên nói gì, cứ cảm thấy nếu từ chối sẽ làm tổn thương cô.

Anh nghĩ ngợi một lúc, mới nói một câu: “Không được đâu Muội Muội, em quá hiểu chuyện rồi, em làm như vậy khiến anh bị ăn mắng đấy biết không? Anh vừa mới tặng quà tốt nghiệp, rút hết sạch tiền trong thẻ của bố anh, giờ em chỉ cần đưa tấm thẻ này nữa là ông ấy sẽ đánh anh ngay.”

Kinh Trập nhịn không được phì cười: “Vậy anh phải nghe lời hơn chứ!”

Lâm Kiêu bĩu môi: “Anh không có cái gen này đâu, anh cảm thấy gen trong người anh là gen tán gia bại sản.”

Kinh Trập kéo kéo chiếc áo tay lỡ mà anh đang mặc, rất đồng tình nói: “Quần áo anh mặc trong tháng này không có ngày nào là giống nhau.”

Lâm Kiêu bịt miệng cô lại: “Em biết quá nhiều rồi đấy.”

Kinh Trập cười híp mắt: “Anh muốn ám sát em ư?”

Lâm Kiêu nhích lại gần cô: “Không có, anh muốn lấy thân báo đáp, cho em xui xẻo cả đời này luôn.”

Kinh Trập làm ra vẻ ghét bỏ xua tay: “Không cần không cần, em nuôi không nổi đâu.”

Không biết hai người nói những gì, cuối cùng Lâm Kiêu mơ hồ giao hết quyền lực tài chính cho cô, thậm chí còn có nhận được sự trợ giúp đắc lực từ bà Hình Mạn. Chi phí sinh hoạt của anh chuyển thẳng qua thẻ của Kinh Trập, mỗi tháng đúng hạn hai mươi nghìn tệ, nếu anh tiêu quá trớn thì lo đi xin cơm. Tiết kiệm được bao nhiêu thì khi anh tốt nghiệp đại học sẽ nhân 10 lên và trả cho anh.

Lâm Kiêu không thể nào kháng cự loại mê hoặc này, cam tâm tình nguyện để Kinh Trập quản lý tiền của anh, cũng tỏ vẻ muốn chia đôi với cô.

Kinh Trập không muốn ăn chia với anh, nhưng lại rất hứng thú với việc quản lý tiền của anh.

Vốn dĩ Lâm Kiêu còn sợ cô mềm lòng, ai ngờ cô lại tuyệt tình như vậy.

Lâm Kiêu đứng trước máy bán hàng tự động đút vào ba tệ, lấy ra một lon Coca, sau đó gửi cho Trần Mộc Dương một tin nhắn: “Này Đại Cẩu, cậu cảm thấy sau này có khả năng tớ phải giấu quỹ đen không?”

Trần Mộc Dương: “Thiếu gia à, với IQ của cậu thì không có khả năng đó đâu.”

Lâm Kiêu: “Cảm ơn, tớ thích những con cún thành thật như cậu.”

Trần Mộc Dương: “Đậu mè! Ra đây đánh tay đôi đi!”

Truyện convert hay : Trấn Quốc Chiến Thần Diệp Quân Lâm Tại Tuyến Xem

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện